Mời các bạn cùng đến với bài thơ kể chuyện CHÍ PHÈO do Châu Hiệp – Mỹ Cương chuyển thể từ truyện ngắn cùng tên của tác giả Nam Cao mà chắc là các bạn cũng đã quá quen thuộc.
*** Xem thêm: Thơ chế chuyện tình Chí Phèo, Thị Nở hài bá đạo
thơ kể chuyện Chí Phèo (ảnh: internet) |
CHÍ PHÈO (Truyện ngắn Nam Cao)
Chuyển thể : Châu Hiệp – Mỹ Cương
* * *
Lời nói đầu :
………
Đi đâu hay ở chốn nào
Chí Phèo hình tượng đã vào dân gian
Những kẻ liều lĩnh nghênh ngang
Người ta gán ghép : “Thằng gan Chí Phèo !”
Những tay say xỉn lèo nhèo
Chống người công vụ : “Chí Phèo là đây !”
Dù từ ngữ chẳng được hay
Nhưng người ta vẫn vỗ tay tán lời
Nam Cao bút pháp tuyệt vời
Thành công tác phẩm để đời ngàn năm…
Sinh năm một chín mười lăm
Họ tên đầy đủ là Trần Hữu Tri
Quê làng sách vở đã ghi
Lý Nhân , Hòa Hậu , Tỉnh thì Hà Nam
Cha làm thợ mộc , thầy lang
Ông Trần Hữu Huệ tiếng vang khắp làng
Mẹ làm vườn ruộng mùa màng
Thêm nghề dệt vải bà Trần thị Minh
Vóc gầy cao dáng thư sinh
Khuôn mặt giống mẹ thông minh thật thà
Là anh trai cả trong nhà
Bảy anh em sống thuận hoà yêu thương
Học giỏi , mê thích văn chương
Giàu lòng yêu nước , quê hương ruộng vườn
Đủ điều kiện học các trường
Nhưng thể chất yếu lỡ đường công danh
Về nhà dạy học viết văn
Lấy tên Huyện Tổng ghép thành NAM CAO
Dòng văn hiện thực trời sao
Hội văn cứu quốc nôn nao bước vào
Tám năm hoạt động cao trào
Bị địch sát hại khi vào Liên Khu
Tuổi đời ba bảy mùa thu
Văn chương sự nghiệp khóc ru mộ phần
Nhà văn liệt sỹ sáng ngần
Nam Cao sống mãi tinh thần đấu tranh
Chí Phèo tuyệt tác vang danh
Lẫn vào đời sống bức tranh sắc màu
Thế hệ con cháu cuối đầu
Nén nhang tri thức góp giàu văn chương…
…………………..
Một anh đi thả ống lươn
Vào một buổi sáng tinh sương ngoài đồng
Chợt nhìn thấy hắn tồng ngồng
Trong cái váy đụp , chạnh lòng xót xa
Hình hài xám ngắt thịt da
Để bên lò gạch người ta bỏ rồi
Xốn xang trong dạ bồi hồi
Anh ta ẳm lấy , bỏ mồi câu lươn
Đem về cho bà đáng thương
Mù lòa góa phụ mong nương cậy nhờ
Bóng đêm khổ ải mịt mờ
Bao trùm cuộc sống vật vờ héo hon
Tìm bác Phó Cối không con
Bà đem bán hắn hầu mong chút tiền
Bác Phó Cối như mẹ hiền
Nuôi nấng chăm sóc chẳng phiền chuyện chi
Thế rồi bác ấy mất đi
Bơ vơ lạc lõng mắt mi lệ mờ
Bước chân khập khiễng vật vờ
Hắn đi ở đợ nương nhờ tấm thân
Chợ đời lê bước gót chân
Ngày qua tháng lại làm thân trâu cày
Thời gian cứ thế trôi dài
Giờ đây hắn đã tuổi đầy hai mươi
Thân hình khỏe mạnh như voi
Được nhà Lý Kiến mướn coi canh điền
Thấy hắn sức trẻ ngoan hiền
Bà ba thi thoảng gọi liền bóp lưng
Dù lòng ngại chẳng muốn ưng
Nhưng đời làm mướn phải tuân chủ nhà
Ông Lý còn phải nghe mà
Thì thằng như hắn chẳng là cái chi
Thế là Chí phải thực thi
Bóp lưng , xoa bụng , tứ chi cho bà
Cụ Lý sức yếu tuổi già
Bà ba trẻ đẹp mặn mà đõng đưa
Nhìn cảnh gai mắt khó ưa
Ức lòng tìm cách ông đưa vô tù
Mưu sâu kế độc tư thù
Chí Phèo lọt bẫy bị tù mấy năm
Người ta thấy hắn mất tăm
Đi biền biệt bảy tám năm mới về
Về làng la hét , chửi thề
Tay cầm chai rượu lè nhè ngã nghiêng
Nhìn hắn như thể người điên
Điên đời , điên rượu triền miên nỗi hờn
Như một bóng ma chập chờn
Bước đi xiêu vẹo lờn vờn hét la
Đầu cạo trọc sát liền da
Thoáng nhìn đã biết mới ra khỏi tù
Đôi mắt rực lửa hận thù
Áo nài phanh ngực gật gù men say
Phượng rồng chạm trổ cánh tay
Ngực xăm ông tướng cầm hai quả chuỳ
Khuôn mặt đầy thẹo lầm lì
Rượu vào là chửi những gì thấy nghe
Chửi trời sao quá khắc khe
Chửi đời khốn nạn éo le phận người
Hắn chửi nghe mà buồn cười
Chửi làng Vũ Đại , chửi người đẻ ra
Chẳng ai thèm nói , hỏi , la
Tức mình hắn lại chửi cha đứa nào
Không nghe hắn đang phèo phào
Không màng chửi lại câu nào cho vơi
Một mình gào chửi khắp nơi
Cuộc đời trống lạnh chơi vơi biển sầu
Nam Cao đau đớn nghẹn ngào
Khi cho nhân vật chìm vào biển cay
Bi kịch làm người là đây
Làm người mà chẳng được ai coi người…
Đang trong nhà nói vui cười
Bỗng nghe tiếng chửi của người không quen
Lè nhè giọng chửi ngà men
Cổng nhà Bá Kiến cài then kỷ càng
Đứng ngoài la hét sổ sàng
Lôi cả tên tục chửi càng chửi điên
Cụ Bá đi công việc riêng
Bốn bà vợ bước ra hiên ngó dòm
Chó nhà sủa khách om sòm
Thằng say cặp mắt đỏ lòm hung hăng
Bốn bà sợ chạy lăng xăng
Đùn qua đẩy lại cắn răng đứng nhìn
Dân làng kẻ ngó người rình
Hả hê được bữa mặc tình cười trây :
“Phen này bọn Lý nhà bây
Có còn vác mặt hây hây ra đường ?”
Con trai Bá Kiến , Lý Cường
Bỗng đâu xuất hiện ngoài đường bước vô
Trợn trừng giọng nói khằn khô :
“Thằng không cha mẹ , đồ vô gia nghì
Lôi thôi , mày muốn cái gì ?
Cho mày biết mặt đừng lì với ông !”
Dân làng ra đứng coi đông
Lý Cường hùng hổ tấn công Chí Phèo
Xỉn say bị đánh mấy hèo
Cầm vỏ chai rượu Chí Phèo đập ngay
Mảnh chai bén ngót như phay
Nằm lăn dười đất rạch ngay mặt mình
Lý Cường biết rõ sự tình
Thằng này ăn vạ nhà mình đấy thôi !
Nụ cười khinh bỉ trên môi
Bốn bà dè dặt ra coi thế nào
Mấy con chó cũng xông vào
Đứng quanh mình Chí sủa cào rất hăng
Mặc kệ , hắn cứ nằm lăn
Máu trào ướt mặt nghiến răng kêu làng
Cả nhà họ Lý chẳng màng
Mặc cho hắn cứ : “Ối làng nước ơi
Bố con thằng Lý đâm tôi…
Cứu tôi với ! Làng nước ơi…cứu giùm…”
Về đến cổng thấy um sùm
Cụ Bá cất tiếng râu hùm rất sang
Dân làng kính cẩn tránh ngang
Lạy ông bẩm cụ…rồi tan bớt dần
Thấy Cụ Bá bước lại gần
Chí Phèo rên khẽ như dần đứt hơi
Nằm dài giống cá khô phơi
Người không nhúc nhích thở hơi nặng nề
Biết hắn đang diễn tuồng hề
Cụ Bá vẫn phải vỗ về ngọt ngon
Giả vờ chửi vợ mắng con
Đỡ Chí ngồi dậy lời ngon cầu hòa :
“Tôi mời anh Chí vào nhà
Ta ngồi uống miếng nước trà cho vui
Chỉ tại thằng Cường mù đui
Không biết sau trước , chuyện vui hóa buồn”
Biết cụ cũng đang diễn tuồng
Diễn qua diễn lại thôi buồn làm chi
Gượng gạo , mệt mỏi bước đi
Nhưng rồi Chí lại nghĩ suy cạn cùng :
Bá Kiến Chánh Tổng một vùng
Mưu mô kế độc vô cùng thâm sâu
Một thời Năm Thọ đầu trâu
Chống lại Bá Kiến nghe đâu cũng tù
Binh Chức hiền lành khờ khù
Đau đời cũng biến hận thù lưu manh
Bá Kiến nhìn người rất nhanh
Bao giờ cũng cứ gọi “anh” rồi cười
Nụ cười cụ Bá hơn người
Biết ta biết địch , lấy mười trả hai
Không như các lão trước đây
Được bao nhiêu cũng mạnh tay hốt nhào…
Thôi thôi nghĩ ngợi chi nào
Liều mình ta cứ thử vào xem sao
Nếu mà lão giở mưu cao
Cùng lắm lần nữa nhà lao sợ gì !
Cụ Bá thắng thế cười khì :
Cuối cùng mày cũng chẳng lì được đâu !
Chủ nhà giữ khách thật lâu
Rượu gà thếch đãi mưu sâu kế dài
“Mềm nắn rắn buông” đúng bài
Phải cần sử dụng thằng này tay sai
Đầu bò trị đầu bò ngay
Cần gì ta phải ra tay nhọc lòng
Được đãi còn cho một đồng
Chí Phèo vui sướng trong lòng hả hê
Ba ngày uống rượu phủ phê
Hết tiền hắn lại lân lê quán hàng
Không bán nợ , hắn la làng
Dọa hù đốt quán phá hàng người ta
Gặp hắn ai cũng né xa
Phải tìm cách tránh con ma nước liều
Ngồi uống cho tới xế chiều
Gặp ai hắn cũng nói điều chẳng say
“Đi đòi nợ Bá KIến đây !“
Ý lòng chứa chất nợ vay hận thù
Bước chân xiêu vẹo gật gù
Chí Phèo tìm đến nợ thù riêng mang
Trong nhà nghe chó sủa vang
Cụ Bá mở cửa liếc ngang cổng nhà
Cũng lại là hắn đây mà
Dõngng dạc cụ hỏi nghe là sợ ngay :
“Này anh Chí đi đâu đây ?“
Chí Phèo chẳng sợ nói ngay chuyện thù :
“Từ ngày cụ bắt ở tù
Thì con lại thích đi tù sướng hơn
Được ngồi không lại có cơm
Về làng cực quá gối rơm mịt mù
Lạy cụ cho con đi tù
Nếu mà không được thì bù chả sao !!”
Nói rồi hắn móc con dao
Bàn lim ngồi gọt thao thao hộc hằn
“Con phải đâm dăm ba thằng
Để cụ bắt giải lên đằng Huyện ta “
Chẳng cần phải nói gần xa
Cụ Bá lên tiếng nói ra tức thì
“Muốn đâm cũng không khó gì
Cứ đi đòi nợ thằng lì cho tôi
Năm chục Đội Tảo lôi thôi
Anh mà đòi được thì tôi cho vườn !”
Bá Kiến mưu trí cao cường
Mượn tay của Chí trị phường vô ơn
Cũng cùng một loại bất nhơn
Nhưng nhà Đội Tảo quyền hơn bề dày
Chí mà đòi được nợ này
Cụ Bá hả dạ rượu bày đãi ngay
Còn nếu Đội Tảo ra tay
Triệt tiêu đời Chí cụ đây cũng mừng…
Chí Phèo không phải ngập ngừng
Tới nhà Đội Tảo chẳng dừng chửi la
Phúc may cái số hắn ta
Đội Tảo bị ốm liệt ba bốn ngày
Nghe chửi ông vẫn nằm dài
Bà Đội nóng ruột ra ngoài xem sao
Biết chồng mình cũng nợ lâu
Thằng đi đòi nợ thẹo sâu đầy mình
Đàn bà vốn chuộng hòa bình
“Năm chục đồng bạc nhà mình đáng chi
Ồn ào thiên hạ khinh khi
Thôi thì trả quách hắn đi cho rồi
Đôi co qua lại một hồi
Lén chồng bà Đội lấy lòi tiền ra
Khoái chí hắn cười ha ha
“Làng này chỉ có mình ta anh hùng !“
Chủ tớ thắng lợi vui cùng
Cho năm đồng bạc để dùng rượu ngông
Thêm năm sào vườn bãi sông
Chí Phèo vui vẻ “Lạy ông con về”
Có thêm quỷ dữ phụ kề
Từ đây Bá KIến chẳng hề nhường ai
Hận thù chẳng phải ra tay
Nợ đòi đã có thằng say khốn cùng
“Thứ nhất sợ kẻ anh hùng
Thứ hai sợ kẻ cố cùng liều thân”
Một lời nói rất là văn
Cụ Bá tâm đắc luôn răn dạy nhà…
Chí Phèo không trẻ chẳng già
Chẳng ai biết hắn tuổi là bao nhiêu
Bao giờ cũng bước liêu xiêu
Cái mặt đầy thẹo ma trêu quỷ hờn
Rượu trong giấc ngủ chập chờn
Ăn trong men rượu mắt hờn đỏ au
Chửi trong mùi rượu lời đau
Phá làng cũng rượu mà đâu biết gì
Người ta chỉ biết thầm thì
Quỷ làng Vũ Đại thấy thì tránh xa
Thế là cuộc đời hắn ta
Như một cái bóng ác ma hiện hình
Cô độc lủi thủi một mình
Chí Phèo đau đớn mặc tình hét la
Con người sống giữa làng ta
Mà như ốc đảo phương xa trời nào
Không ai hỏi , chẳng ai chào
Tháng ngày lạ mặt thét gào thảm thương
Không nhà , không chỗ tựa nương
Túp lều ọp ẹp phơi sương giữa trời
Xót xa thân phận cuộc đời
Con người đã có một thời hiền lương
Dù gì hắn cũng đáng thương
Nam Cao trăn trở vấn vương cõi lòng
Phải cho nhân vật lội dòng
Tìm về lương thiện để lòng bớt đau
Thị Nở bước ra trang sau
Nhà văn sử dụng lạ câu ngôn từ
Đối xứng khuôn mặt gầm gừ
Thẹo thùa ngang dọc lừ đừ thấy ghê
Gương mặt ngẩn ngơ , u mê
Vóc hình Thị Nở ma chê quỷ hờn
Một con quỷ dữ chập chờn
Làm sao gái đẹp chung đờn chung dây ?
Nam Cao xây dựng rất hay
Hình hài nhân vật cả hai tương đồng…
Chiều nay ấm ức trong lòng
Ngã nghiêng chân bước lòng vòng chửi la
Chửi trời , chửi xóm , chửi ta
Chửi luôn cái đứa đẻ ra Chí Phèo
Tiếng chửi khua động làng nghèo
Hòa chung chó sủa , tiếng mèo ngâu ngâu
Chẳng ai thèm nói một câu
Bởi người ta nghĩ nó đâu chửi mình
Trời cao ở tuốt thiên đình
Đời của thiên hạ đâu mình riêng ta
Chửi làng “Chắc trừ mình ra ! “
Thôi thì kệ nó cứ la mỏi mồm
Mặc cho chó sủa om sòm
Hắn ta vẫn cứ há mồm hét la
Một hồi hắn lại chửi cha
Đứa nào không chửi với ta nửa lời
Bước chân xiêu vẹo rã rời
Chí lê từng bước cuộc đời thảm cay
Hắn ăn trong lúc đang say
Ngủ cũng vào lúc men cay thấm nhừ
Chửi trong mùi rượu lừ đừ
Đâm , phá khi đã say nhừ men cay
Đời hắn một chuổi trường say
Cơn say bất tận thấm cay sự đời…
Đêm nay trăng sáng rạng ngời
Bước chân say khướt rụng rời tứ chi
Con đường quen thuộc mọi khi
Chí Phèo lảm nhảm : “Tao đi báo thù“
Ánh trăng trải bóng gật gù
Lờn vờn trước mặt lù lù theo chân
Lúc thì méo , lúc thì nhăn
Lúc dài , lúc ngắn , lúc căng , lúc đùn
Bóng đen như một bãi bùn
“Cái gì thế nhỉ , lúc lùn lúc cao ??”
Đứng lại hắn nhìn thật lâu
Thì ra cái bóng cứ bâu theo mình
Ánh trăng vẫn cứ vô tình
Hắn cười ha hả một mình trong đêm
Vui quá hắn đã mờ quên
Chẳng còn nhớ chuyện tìm lên báo thù
Qua hai cái ngõ tối mù
Nhà ông thầy cúng lù lù hiện ra
Vừa hoạn lợn , vừa cúng ma
Tự nhiên thấy ghét thằng cha áo vàng
Hắn ta định bụng làm càng
Vào nhà đập nát cái bàn chầu văn
Nhưng khi vào đến giữa sân
Thấy ông Tự Lãng lâng lâng chén sầu
Vừa uống vuốt râu , rung đầu
Hắn ta bước lại ngồi vào cạnh bên
Cầm chai rượu ngửa cổ lên
Một hơi nốc sạch , người bên chẳng màng
Biết danh quỷ chúa phá làng
Lão Tự ngán sợ vội vàng mời thêm
Hai chai còn lại đem lên
Cứ thế mà uống hai bên cùng cười
Ánh trăng đẹp của muôn người
Đêm nay tỏa sáng tiếng cười thằng say
Đời ta có bạn rồi đây
Lâu nay sao phải cứ say một mình ?
Còn vương mấy giọt rượu tình
Hai thằng nốc cạn… ta mình chia tay
Lão Tự té ngã ngất ngây
Chí Phèo lảo đảo men say ra về…
Đêm khuya dưới ánh trăng thề
Bóng người ngất ngưởng tìm về bãi sông
Túp nhà mà Chí hằng mong
Duy một chiếc chõng còn không ra gì
Bước đi xiêu vẹo lầm lì
Dáng đi thất thểu khác gì bóng ma
Ô kìa thấp thoáng đằng xa
Túp lều vườn chuối hiện ra bóng mờ
Rượu say ngứa ngáy vật vờ
Hắn ta đi thẳng xuống bờ bãi sông
Định lòng tắm rửa sạch bông
Lăn ra vườn ngủ chứ không vô lều
Bỗng nghe có tiếng ngáy đều
Bờ sông vườn chuối gần lều hắn ta
Lúc này Chí đã nhận ra
Đàn bà tóc xõa như ma hiện hình
Mụ ta ngồi giữa hai bình
Tựa vào gốc chuối chình ình ngủ say
Cặp giò trắng duỗi thẳng ngay
Váy đen xộc xệch gió bay tốc nhàu
Cái yếm xẹo xọ mời chào
Thịt da từng mảng một màu trắng phau
Há mồm như thể hứng sao
Cái mặt ngắn ngũn hao hao con gì
Cặp môi nứt nẻ xám xì
Mũi to , đỏ , ngắn , răng thì chĩa ra
Bù lại có chút thịt da
Ánh trăng tỏa chiếu lộ ra nét kiều
Lâu nay mỗi lúc làm liều
Hắn luôn tự đắc những điều gây nên
Bây giờ xác thịt gần bên
Cớ sao tim cứ loạn lên thế này
Phải chăng năm tháng đọa đày
Lửa tình lịm tắt giờ này vực lên ?!
Rón rén ngồi lại gần bên
Lặng im tận hưởng hương đêm trăng rằm
Giật mình Thị Nở la ầm
Hắn ta nhanh nhẹn ôm sầm Thị ngay
Chống cự , vùng vẫy xở xoay
Cũng không thoát nổi đôi tay chắc trần
Sau phút ổn định tinh thần
Chúng cười vui vẻ ân cần trao nhau
Cuộc tình chóng vánh trăng sao
Chúng lăn ra ngủ tan bao hận sầu
Trăng vẫn thức tỏa ánh màu
Như thầm soi sáng nhịp cầu yêu thương
Hé đời cho kẻ bất lương
Chìm trong giấc ngủ chút vương tình người
Nam Cao sung sướng mĩm cười
Khi cho Thị Nở đợi người dưới trăng
Bút pháp đậm chất nhân văn
Nhân tính tìm gọi tính nhân quay về…
Không gian vắng vặng tứ bề
Cả hai say giấc trăng thề tối qua
Bấy giờ trời gần sáng ra
Bỗng nhiên trở giấc Chí la giật mình
Cái bụng hắn nghe phình phình
Tay chân bẩy rẩy , rướn mình rên đau
Ba ngày không cháo chẳng rau
Chỉ toàn là rượu giờ đau phải rồi
Ôm bụng quằn quại một hồi
Hắn ta móc họng nén nhồi ọi ra
Bao nhiêu rượu nốc hôm qua
Mửa ra xối xả , Thị ta giật mình
Nhỏm dậy ngơ ngác ngồi nhìn
Chẳng hề biết được bạn tình bị sao
Cái óc nặng nề thật lâu
Mới nhớ , mới hiểu Chí đau thế nào
Quàng tay vào nách dìu vào
Túp lều xụp xệ mục màu thời gian
Chỉ một chõng tre vắt ngang
Buông mình ngã xuống bớt than thôi rền
Mấy manh chiếu rách dưới nền
Thị gom hết lại làm mền đắp cho
Tiếng gà gáy sáng ó..o
Thị ra gánh nước về lo việc nhà…
Mặt trời cao nắng tỏa phà
Hắn ta mở mắt… chắc là sáng lâu ?
Nghe ngoài ríu rít chim sâu
Mái chèo đuổi cá , những câu nói cười
Lâu nay cũng những con người
Bờ sông qua lại tiếng cười , tiếng chim
Trong lều Chí vẫn lặng im
Hoặc là đi vắng , hoặc chìm cơn say
Hắn nào có biết có hay
Âm thanh cuộc sống vẫn say lòng người
Vẫn luôn tiếng nói , tiếng cười
Thế mà hắn chẳng làm người để nghe
Bây giờ trên chiếc chõng tre
Lờ mờ cảm nhận lắng nghe bên ngoài
Bao năm sống phí sống hoài
Giờ đây nhìn lại đã ngoài bốn mươi
Trận đau ói cả máu tươi
Đã là dấu hiệu sức người kiệt suy
Rồi ta cũng sẽ già đi
Chết trong trơ trọi sầu bi dường nào ?!
Cũng may Thị Nở bước vào
Cắt đứt suy nghĩ thều thào trên môi
Nếu không hắn đã khóc thôi
Bởi dòng xúc cảm cuốn trôi chợt về
Một nồi cháo nghĩa tràn trề
Ngạc nhiên hắn cứ nhìn về Thị ta
Cháo hành nóng hổi múc ra
Tay bưng bát cháo hắn ta nghẹn lời
Xưa nay tồn tại kiếp đời
Phải đi cướp giật , dọạ lời lưu manh
Phải rạch mặt , phải nhe nanh
Chứ đâu ai lấy của dành đem cho
Bây giờ một nồi cháo to
Thị Nở bưng tới dành cho riêng mình
Húp từng ngụm cháo nghĩa tình
Chí phèo bỗng thấy lòng mình vui ra
Lần đầu trong đời hắn ta
Được chút ân huệ xem ra thực thà
Tình yêu từ người đàn bà
Nghĩ đến chuyện cũ nghe mà xót xa
Nhớ ngày đấm bóp bà ba
Vợ nhỏ Bá Kiến con ma dục tình
Mụ ta chẳng giấu lòng mình
Bảo Chí phục vụ hương tình gió mây
”Tao cho gọi mày vào đây
Chỉ là để bóp thế này thôi ư ?
Thực thà quá cũng thành dư
Hai mươi mà cứ đã như ông già !”
Chẳng chút tình cảm mặn mà
Có chăng công việc chỉ là nhục thôi
Ức lòng chịu cảnh tớ tôi
Ngồi đây nghĩ lại đắng môi lạnh mình…
Cháo hành thơm nghĩa ân tình
Chí Phèo chợt dậy muốn mình hoàn lương
Trước mặt là bạn tình thương
Thì sao cứ phải đeo vương kẻ thù
Bao nhiêu năm tháng mịt mù
Càng đâm càng chém kẻ thù càng thêm
Cảm giác thèm sống ấm êm
Con đường lương thiện hiện trên Chí Phèo
Khát khao một chút tình nghèo
Sớm hôm Thị Nở – Chí Phèo có nhau
Ngày trước Chí cũng ước ao
Có được cuộc sống vui bao tháng ngày
Vợ dệt vãi , chồng cuốc cày
Thả con lợn nhỏ chờ ngày bán ra
Khá dả về cấy đất ta
Dăm ba sào ruộng mua ra để dành
Ước mơ vụn vỡ tan tành
Khi đời Chí đã trở thành quỷ ma
Thị Nở phút chót bước ra
Dang đôi tay kéo Chí ta trở về
Xót xa bi kịch não nề
Dắt đưa nhân vật tràn trề nỗi đau
Giải thoát Chí Phèo ra mau
Nỗi đau nhân vật , nỗi đau chính mình
Nam Cao ngòi bút tài tình
Phát họa Thị Nở thay mình bước ra
Định lòng muốn cứu hắn ta
Nhưng đời còn lắm phong ba khổ trần
Phải cho nhân vật một lần
Được yêu , được dậy tinh thần đấu tranh
Kẻ thù phải nhận ra nhanh
Phải tự thoát kiếp lưu manh khốn đời…
Tình yêu như ánh mặt trời
Chí Phèo hạnh phúc thấy đời dần thay
Dù rượu chưa thể đã cai
Nhưng hắn ý thức men say , tình nồng
Năm ngày sống như vợ chồng
Thị Nở bỗng thấy trong lòng ngại lo
Ăn nằm chuyện cũng lớn to
Phải về nhà hỏi người cô thế nào
Nghe xong bà chửi ào ào :
“Mau mau dứt bỏ ngay vào cho tao
Đàn ông chết hết rồi sao
Mà đâm đầu lấy thằng trâu thế này
Ăn vạ rạch nát mặt mày
Không cha không mẹ , không ngày không đêm
Nhịn được thì ráng nhịn thêm
Ai lại đi lấy thằng tên Chí Phèo !“
Tức điên Thị chạy một lèo
Qua nhà nhìn thấy Chí Phèo đang say
Bởi ngóng Thị lâu về đây
Hắn cần có rượu để say quên chờ
Rượu thấm trí lại mù mờ
Hắn lè nhè chửi vật vờ men cay
Bực mình Thị chống hai tay
Những lời cô chửi trút ngay Chí Phèo
Trợn trắng cặp mắt hổ mèo
Hắn ta đứng dậy phì phèo ngã nghiêng
Thị Nở càng thêm tức điên
Giúi tay Phèo té lăn chiên xuống nền
Đã lăn thì phải la rền
Thói quen ăn vạ bắt đền người ta
Mặc xác , Thị Nở bước ra
Bỏ hắn ở lại kêu la một mình
Biết Thị đành đoạn dứt tình
Uống vài chai nữa để mình thêm gan
Đủ sức tàn sát dã man
Cái con đĩ Nở cùng con khọm già
Nhưng sao thật lạ quá mà
Càng uống càng tỉnh , chỉ ngà ngà thôi
Mùi cháo hành thoáng qua môi
Chí bưng mặt khóc vỡ đôi mộng lành
Làm sao có thể đoạn đành
Giết người đã nấu cháo hành cho ăn ?
Một thoáng suy nghĩ băn khoăn
Con dao sắc nhọn bước chân tìm thù
Miệng cứ lảm nhảm gật gù :
“Tao phải đâm chết nó “ , thù là ai ?
Thay vì phải rẽ qua đây
Chí Phèo đi thẳng tìm ngay cổng nhà
Trong cơn men rượu là đà
Hắn ta xông thẳng vô nhà người quen
Bá Kiến thoảng nghe mùi men
Bực mình thấy mặt thằng quen vòi tiền
Năm hào cụ móc ra liền
Quăng bẹt xuống đất bực phiền quát to :
“Nhà tôi không phải cái kho
Năm hào cầm lấy rồi lo mà làm…“
Cụ Bá chưa dứt càm ràm
Hắn ta chỉ mặt trợn trừng hét to :
“Tao không cần tiền , đừng lo
Tao đến không phải để cho năm hào !”
Thấy hắn giận dữ thét gào
Cụ Bá dịu giọng : “Thôi nào , lấy mau
Tôi không còn hơn nữa đâu !“
Chí Phèo vênh mặt : “Tao đâu cần tiền !”
Bá Kiến sắc thái đổi liền
Trong lòng lo nghĩ chuyện phiền lông bông
Cụ nói những điều không mong
“Hôm nay mới thấy anh không đòi tiền
Vậy anh cần gì , nói liền ?“
“Tao cần lương thiện”… Rõ phiền thằng điên !
Giọng cười ha hả rất riêng :
“Cần anh lương thiện cho thiên hạ nhờ !”
Bá Kiến không thể nào ngờ
Con dao nhọn hoắc chực chờ rút ra
Trợn trừng cặp mắt hắn la :
“Ai cho lương thiện để ra thế này !
Làm sao những vết sẹo dài
Mảnh chai trên mặt thẹo này mất đi
Đời tao đã chẳng còn chi
Lương thiện không thể cùng đi chung đường !”
Bá Kiến nhỏm dậy trên giường
Chí Phèo dao rút mắt gườm cụ ông:
“Chỉ còn một cách… biết không
Chỉ còn một cách là xong… cái này “
Kịch tính lên đến điểm đầy
Nam Cao lia bút trang này rung lên
Bá Kiến ôm ngực gào rên
Tắt dần hơi thở nằm trên ván trầu
Chí phèo cũng ngẩng cao đầu
Dùng dao cứa cổ tuôn trào máu tươi
Mắt trợn ngược như Đười Ươi
Mồm hắn ngáp ngáp máu tươi cạn dần
Cả làng Vũ Đại rần rần
Lao nhao bàn tán nói gần nói xa
Có kẻ mừng rõ mặt ra
“Hai thằng này chết làng ta bớt rầu“
Mừng nhất là bọn Lý Hào
Đội Tảo toang toác lời vào ý ra :
“Bố chết , thằng con tiêu ma
Lớp này không khỏi người ta treo mồm
Bọn đàn em cũng om sòm
“Thằng mọt già chết , ta làm tiệc vui“
Người biết điều chẳng cần khui
Chép miệng , ngờ vực chẳng vui tí nào
“Có chi mà phải xì xào
Tre già măng mọc lẽ nào chẳng nên
Thằng này chết , thằng khác lên
Vòng đời cứ thế có hên chi nào !”
Bà cô nhẹ nhõm thở phào
Chỉ vào mặt cháu nghiến cào xỉa xon :
“Phúc đời nhà mầy nhé con
Đâm đầu dại chả lấy ông Chí Phèo !”
Cúi xuống nhìn bụng lều phều :
“Lỡ như có chửa chống chèo làm sao ?”
Đột nhiên Thị thấy xốn xao
Cái lò gạch cũ ngày nao chợt về
Hoang vu trống lạnh bốn bề
Vắng người qua lại não nề thê lương…
*** Xem thêm: Thơ kể chuyện Sơn Tinh – Thủy Tinh mới nhất
Quang Anh
(Admin thơ hay chia sẻ)