Thơ chế vui Ông lão đánh cá và con cá vàng

Đây là bài thơ chế rất vui, hài hước từ câu chuyện “Ông lão đánh cá và con cá vàng”, bài thơ chế này của tác giả Vũ Hồng Tâm, và được chế lại với tên mới “Ông lão đánh cá và con người cá”. Mời các bạn cùng thư giãn!

Thơ chế vui Ông lão đánh cá và con cá vàng

THƠ CHẾ ÔNG LÃO ĐÁNH CÁ VÀ CON NGƯỜI CÁ
PHẦN 1 – GẶP MAY

Ngày xưa ở xứ Châu Âu
Có ông đánh cá sống lâu lâu rồi
Nhà nghèo vãi cả xoong nồi
Sống trong lều rách nhìn trời ngắm sao
Áo quần chẳng có là bao
Cả năm một bộ mặc vào cởi ra
Trong nhà thêm mụ vợ già
Xấu người xấu nết giống gà rụng lông
Ngày ngày lão vẫn chổng mông
Đều đều kéo lưới chỉ mong vào cầu
Nhưng mà đánh cá bao lâu
May ra đủ bữa chứ giầu làm sao
Một hôm bụng đói xiết bao
Lão đem lưới rách ra cào mấy tăng
Mong sao kiếm được miếng ăn
Những hôm nay đã nhe răng cả rồi
Mẻ đầu gặp thứ chết trôi
Chỉ toàn Durex dùng rồi vứt đi
Mẻ hai cũng chẳng hơn gì
Lưới đầy Kotex đen sì bên trong
Hôm nay lão rất buồn lòng
Kéo đi kéo lại vẫn không được gì
Định rằng đem cất lưới đi
Lắc đầu ngao ngán ngày gì đen ghê
Bây giờ nếu lỡ…đi về
Cá mà không có vợ ghè vỡ răng
Nửa đi nửa ở nhùng nhằng
Hay thêm phát cố may chăng có mầu
Đời người nghèo rõ là lâu
Nhỡ mà gặp vận biết đâu mà lần
Lên gân lấy lại tinh thần
Quăng thêm mẻ nữa tính phần ăn may
Mẻ này thấy rất nặng tay
Lòng mừng khấp khởi phen này trúng to
Quả nhiên trong lưới thập thò
Cái lưng trăng trắng…tò mò lạ ghê
Ôi giời…giống hệt búp bê
Nhưng sao nó giẫy bốn bề tứ tung
Thẳng chân lão đạp giữa vùng
Kéo vào đến sát…to đùng lại nuy
Phía trên nó chẳng mặc gì
Dưới trông toàn vẩy mặt thì rất xinh
– Con này…có phải yêu tinh ?
– Ông ơi xin hãy thương tình thả tôi
– Mày là thứ quái vậy trời ?
– Con là người cá sống nơi biển này
– Hôm nay lão bắt được mày
Cho vào xiếc thú ngày ngày kiếm cơm
– Thả đi…con sẽ đền ơn !
Điều gì ông muốn thì con sẽ làm
– Lão già rồi cũng chẳng ham
Nếu xưa còn trẻ đã phang chết mày
– Ông ơi xin tỏ điều này !
Tặng năm điều ước con đây làm liền
Bạc vàng châu báu hay tiền
Với con chỉ chút phép tiên thôi mà
– Mày đừng nói giỡn tao nha
Lão mơ có một ngôi nhà thật to
– Ông về ngay chớ đừng lo
Nhà ông đã có và to nhất vùng
Lão trông mặt rất vui mừng
– Còn vài điều ước sau cùng tính sao ?
– Lúc nào ông muốn ước ao
Tìm nơi có nước mà gào tên tôi
Tôi xưa sống chỗ đó thôi
Sẽ nhanh xuất hiện nghe lời của ông
Lão già hớn hở trong lòng
Vội về xem thực ước mong thế nào
Một lâu đài rõ thật cao
Vừa to vừa lớn lúc nào mọc lên
Vợ già đang đứng một bên
Mặt thì đần thối thốt lên mấy lời
– Ôi nhà to quá…lão ơi !
Tự nhiên nó mọc của trời cho nha !
– Trời cho cái…éo gì bà
Do con người cá đó mà mụ ơi !
Rồi ông lão kể một hơi
Vợ già nghe được lúc hồi hiểu ra
– Ngu như lợn thế hả cha !
Mau đi ước tiếp đầy nhà vàng ngay
– Cho tao nghỉ chút đã mày
Chạy như ăn cướp cả ngày mệt thân
Bây giờ đến đó đâu gần
Ít ra cũng cỡ hai lần bắt xe..!
– Vậy thì lão cút ngay đê !
Tiền đâu mua gạo tối về mà ăn
Lão già trên mặt nhó nhăn
Gật đầu tặc lưỡi cố lần ngại chi
Nghĩ rồi vội vã quay đi
Bỗng nhiên chợt nhớ điều gì mình quên
À rằng muốn gọi nó lên
Chỗ nào có nước mà rên thôi mà
– Bà ơi lại hỏi chút nha
Máng nuôi lợn vỡ của nhà để đâu ?
– Ôi trời cái lão ngu lâu
Tự nhiên lại hỏi máng đâu làm gì ?
– Mụ vào tìm nó ra đi
Đang cần thắc mắc hỏi chi nữa à
Vợ già chui tọt vô nhà
Bê ngay máng lợn vỡ ra cho chồng
– Bây giờ bà hãy chổng mông
Có bao nhiêu nước sả dòng vô đây
Tôi rồi cũng giúp một tay
Vạch quần ra…ái cho đầy thì thôi
– Thật tình chắc lão dở hơi
Tự nhiên bắt…ái để rồi làm chi ?
– Bà đừng hỏi lắm làm gì
Cứ theo tôi nói, làm đi…tối rồi
Vợ chồng già vội úp nồi
À không…hai lão cùng ngồi chổng mông
Nước đâu cứ chảy dòng dòng
Lúc sau đầy máng nước lòng khai ghê
– Úm ba la…úm ba dê..!
Con ranh mày hãy mau về gặp tao !
Lão già lớn giọng kêu gào
Quả nhiên người cá lúc nào hiện ra
– Tổ cha…ông lão thối tha
Tự nhiên sao lại gọi ta chỗ này
Nước này nước quái gì đây
Mặn như nước biển mùi này khai ghê
– Nước lòng chứ phải nước rề
Vội lên mới gọi mày về mà thôi
Tuy rằng có tý…hơi hôi
Cho tao ước đã xong rồi mày đi !
– Muốn gì lão nói nhanh đi
Ngâm thêm lúc nữa còn gì thân tôi
– Ôi trời tao ước nhỏ thôi
Chỗ này tao muốn vàng rơi khắp nhà
– Ô kê…chỉ vậy thôi à !
Xong rồi đấy nhé thôi bà đi đây !
Con người cá biến mất ngay
Ô mô chắc phải mấy ngày mà ngâm.

THƠ CHẾ ÔNG LÃO ĐÁNH CÁ VÀ CON NGƯỜI CÁ
PHẦN 2 – CÁI KẾT

Sau khi vàng có đầy sân
À không…vàng đủ mấy hầm bên trong
Vợ chồng đánh cá chơi ngông
Ăn ngon rửng mỡ đem lòng tham thêm
Mụ già sớm tối kêu rền
Buồn vì ăn ngủ hết đêm lại ngày
Trẻ thì hình xếp mê say
Giờ đây cả tháng thọc tay một lần
Già rồi cái chỗ ấy nhăn
Thảo nào lão ấy lăn tăn phải rồi
– Ơ này…ông lão nó ơi !
Gọi con người cá về thôi ông à !
– Gọi về làm quái gì bà ?
Sống này quá tốt sao mà phải lo
– Tôi giờ muốn trẻ ra cơ !
Cỡ hồi mười tám…đi mờ được hông
– Thôi thì lão cũng chiều lòng
Bà đem cái máng trong phòng ra đây
Mụ già vào vác ra ngay
Rồi theo bài cũ trước đây đã sài
Lần này nước khủng khiếp…khai
Bây giờ giầu có toàn sài đồ ngon
Nên mùi nó cũng nặng hơn
Đến ông bà lão mà còn…phải rên
– Úm ba la…úm ba…lên !
Con ranh tao đã gọi tên thì về
– Tao đây…lão gọi cái zề
Sao lần này nước khai ghê thế này ?
Con người cá hiện lên ngay
Hình thù giờ khác mặt mày xác xơ
– Lão đây lại có việc nhờ !
Sao trông mày ốm bơ phờ thế con ?
– Lão thừa biết rõ nguồn cơn
Trước hồi uống phải bị nôn tới giờ
Điều gì lão muốn ước mơ
Lão nhanh lên chút tôi nhờ được không
– Vợ tao nó muốn bơm mông
À nhầm, nó muốn trẻ trông giống mày
– Ôi giời…đã được rồi đây !
Thôi bai lão nhé gái này chuồn mau
Còn chưa kịp nói thêm câu
Con người cá đã biển sâu té về
Nhìn sang mụ vợ…đẹp ghê
Chết cha mình lại…già dê thế này
Ngày đầu bắt xếp hình ngay
Còng lưng mấy trận vụ này nghe căng
Đêm về lão chạy lăng xăng
Cớ này cớ nọ cốt chăng bỏ nhà
Rồi tìm mọi cách chơi xa
Bi a, tennis…dẫu là đi chơi
Miễn xa rời mụ ấy thôi
Giờ trông trẻ thế mình toi nhanh à
Buồn thân một mụ vợ già
À nhầm…giờ nó đã là gái tơ
Suốt ngày nằm mộng ôm mơ
Có thằng trai trẻ ngày giờ thử chân
Chồng giờ chả khác…cục phân
Vừa già lại xấu khúc gân teo rồi
Lão giờ toàn chốn đi thôi
Bỏ mình lại với cơ ngơi buồn tình
Nổi cơn giận dữ lôi đình
Thuê người bắt lão về trình diện ngay
– Lão chồng già mất nết này
Ruộng nhà cỏ tốt không cày cuốc chi
Ngày ngày lo mải bắn bi
Chốn chui chốn nhủi lão đi đằng nào
– Bây giờ phải biết làm…thao
Tôi đâu còn sức đào ao thả gà
Tuổi giờ chênh lệch quá xa
Vác cầy qua núi xin bà tha cho !
– Gọi về cũng có lý do
Kêu con người cá lên cho tôi nhờ !
Giờ đây làm nữ hoàng cơ
Kẻ hầu người hạ ngày giờ bên bên
Máng này lão hãy gọi lên
Nước tôi đã…ái đầy trên đó rồi
– Vâng tôi gọi nó ngay thôi !
Sau lần này nhớ để tôi yên lành !
– Ô kê…lão hãy gọi nhanh
Xong rồi lão cứ thả phanh chốn nhà
– Úm ba la…úm…ây…zà !
Cái con người cá…lên ta gọi này
– Gọi gì ta nữa hả mày ?
Cá kia xuất hiện một tay bịt mồm
Giọng giờ nó cứ ồm ồm
Thân hình tiều tuỵ như hồn ma chơi
Hắc lào, ghẻ lở khắp nơi
Vẩy bong vẩy tróc vẩy rơi khắp nhà
Nhìn sao bỗng thấy xót xa
Tóc thì rụng hết trơ da trên đầu
Lão già hắng giọng đôi câu
– Trông mày như mới hố cầu chui lên
Người sao khắm khú hôi rền
Ngỡ đây tao tưởng kền kền chết trôi
Bệnh gì khổ thế con ơi ?
Thuốc sao không uống để rồi thế kia
Cá rơi nước mắt đầm đìa
Nấc lên từng tiếng mồm chìa ra nôn
– Hỏi làm tôi khổ tâm hơn
Hai lần uống phải thụt chôn tới giờ
Tè ze tháo tỏng…lên bờ
Hại tôi còn nói con…cờ làm chi
Chữa bao thuốc chẳng đỡ gì
Ốm đau rồi sốt li bì ngày đêm
Bây giờ càng thấy nặng thêm
May ra sống cố mấy đêm nữa à
– Mày đừng có chết vội nha !
Giúp tao điều ước cho bà nhà tao
Nữ hoàng sống chốn thanh cao
Kẻ hầu người hạ với bao cận thần
Giúp đi…không nó cắt gân
Lão đây nào khổ kém phần mày đâu
– Thật tình lão rất…ngu lâu
Thôi thì tôi giúp nốt câu phép thần
Nhớ rằng còn có một lần
Không khôn thì chỉ ăn phân lão à
Ô kê…vậy đã xong nha !
Từ nay muốn gặp biển xa mà tìm
Tôi giờ bệnh nặng đau tim
Chắc không còn sức về tìm lão đâu
Nói song người cá lặn mau
Căn nhà đông nghịt kẻ hầu lính canh
Áo hồng rồi cả áo xanh
Một bầy trai trẻ đứng quanh nữ hoàng
Trên ngai mụ nói oang oang
– Lại đây ông lão hôn bàn chân ta
Xong rồi hãy cút khỏi nhà
Từ nay ta cấm có mà về đây
Lê mình ông lão đắng cay
Ôm chân vợ khóc từ đây hết tình
Thế rồi lão cứ lặng thinh
Ra đi thui thủi một mình sót xa
Ngày qua rồi lại ngày qua
Đầu đường xó chợ lết la ăn mày
Đắng lòng nuốt quả ớt cay
Buồn thân tàn tạ tháng ngày bơ vơ
Một hôm biển lặng lên thơ
Lão ra hóng mát ngồi bờ khóc than
Tiếng vang theo gió mây ngàn
Bi ai đến nỗi mà lan khắp trời
Động lòng người cá lại ngoi
– Chuyện gì mà lão lệ rơi thành dòng
– Cá ơi mi có biết không..!
Ta giờ mất hết trong lòng buồn thôi
Vật vờ sống kiếp đơn côi
Không nhà không cửa không người thân quen
– Vậy mà chẳng chịu kêu lên
Lão còn điều nữa lão quên rồi à
Lần này lão tính kỹ nha
Một lần duy nhất để mà đổi thay
Cuộc đời phụ thuộc vào đây
Ngẫm đi rồi ước mai này muốn sao ?
– Cá ơi lão chẳng mơ cao
Chỉ cần hạnh phúc chứ nào giầu sang
Thôi xin trả hết bạc vàng
Nhà cao cửa rộng chẳng màng nữa đâu
Chỉ cần tình nghĩa thâm sâu
Lòng ngay dạ thẳng một mầu thuỷ chung
Cơm rau,cà với muối vừng
Vợ chồng thấm nghĩa tình chung vững bền
Phải từ lao động mà lên
Đừng mơ hão nguyện sống trên an nhàn
Của giời cũng dễ mau tan
Nhân tình thế thái muôn vàn nghiệt cay
– Thôi giờ ta bảo lão này
Về đi mọi việc từ đây khác rồi
Coi là một giấc mơ thôi
Ngày mai như cũ lúc thời ngày xưa
Lòng người sáng nắng chiều mưa
Thật là khó đoán biết vừa sao đây
Sự tình đã đến mức này
Ta đây giúp lão trở quay lúc đầu
Vợ chồng nghĩa lại thâm sâu
Nghèo mà hạnh phúc bên nhau suốt đời
Về đi lão đánh cá ơi..!
Hữu duyên đã hết tạm thời chia tay.
Vũ Hồng Tâm
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Scroll to Top