Tổng hợp những bài thơ tình yêu viết về vùng đất Tây Nguyên bạt ngàn, nắng và gió. Đó là những vần thơ thể hiện tình yêu quê hương tha thiết của những người con Tây Nguyên cũng như những ai từng đến và yêu mến vùng đất này. Bên cạnh đó là tình yêu đôi lứa thật thắm thiết gắn liền với Tây Nguyên yêu thương…
Thơ tình yêu Tây Nguyên (ảnh từ Internet) |
BÀI THƠ: MÁ HỒNG TÂY NGUYÊN
Tác giả: Nguyễn Đình Huân
Anh lại lên Tây Nguyên đầy nắng gió.
Đồi núi chập chùng đất đỏ ba dan.
Hoa Dã quỳ trong sắc nắng tươi vàng.
Trời se lạnh mùa đông sang rồi đó.
Anh không biết có ai còn nhớ.
Những ngày đầu ta bỡ ngỡ khi xưa.
Lên Tây Nguyên năm ấy cuối mùa mưa.
Cà phê mới ra hoa vừa trắng xoá.
Mình tới công trình ngổn ngang đất đá.
Cùng dựng xây với tất cả quyết tâm.
Cứ ngày đêm ta kiên nhẫn âm thầm.
Đổ mồ hôi dù mưa dầm nắng lửa.
Bao khó nhọc đâu cần chi nói nữa.
Để hôm nay cho hồ chứa mênh mang.
Nước hồ xanh là nước bạc nước vàng.
Cho Tây Nguyên xanh bạt ngàn cây cối.
Cho mùa xuân em mang tà áo mới.
Về Tây Nguyên em có đợi anh không.
Sao gặp em anh thấy má em hồng.
Xa Tây Nguyên anh vẫn mong trở lại.
BÀI THƠ: CHIỀU TÂY NGUYÊN
Tác giả: Lê An
Dặm trường cách biệt mấy quan san
Đâu đó xa đưa tiếng đại ngàn
Chiều xuống phủ mờ dòng thác vắng
Nắng tàn trải nhẹ dãy đồi hoang
Tương tư sơn nữ dừng bên suối
Xao xuyến chàng trai nhẹ bước sang
Đôi mảnh tim nồng đang rực cháy
Tây nguyên lặng lẽ bóng đêm tràn.
BÀI THƠ: LÊN TÂY NGUYÊN ĐI ANH
Tác giả: Nguyệt Lặng
Hãy một lần lên Tây Nguyên đi anh
Gió đại ngàn yên lành vi vút thổi
Đêm trong veo tiếng đàn Tơ-rưng trỗi
Điệu bổng trầm mang nỗi nhớ mênh mông
Khi chiều về lặng đứng giữa rừng thông
Ngắm hoàng hôn chênh chếch bóng nghiêng tà
Cỏ lau trắng ngã ườn theo gió xõa
Se dịu lòng chiều yên ả anh ơi!
Đang tháng bảy mưa cứ bất chợt rơi
Đến thật nhanh và cũng rời chớp nhoáng
Có đôi khi trời hanh khô hạn hán
Nắng cháy mình nhưng gió vẫn êm ru
Đường dốc ngoằn ngoèo khúc khuỷu hoang vu
Nhưng đẹp anh à! Rừng su xanh ngát
Mùa Cà-phê hoa tỏa hương ngào ngạt
Trắng muốt ven đường đẹp lắm sắc trưng
Vách đá cheo leo hoa cỏ vẫn cứ trườn
Vẫn khoe sắc điệu đà trong nắng sớm
Đàn bướm ong bay chập chờn mơn trớn
Cho đất trời thêm đượm vẻ nên thơ
Có dòng sông Sê-rê-pốc hiền từ
Nuôi dòng thác Đờ-ray-nu(Dray-rur) êm-dữ
Lúc ru lòng khi thét động rừng thiêng
Xé toạt đêm với tiếng gầm hoang dã
Thác Đờ-rây-sáp(Dray-sáp) chung dòng rền rã
Thoảng khói sương bay trắng xóa ảo mờ
Những khối đá nhấp nhô bờ rêu xõa
Tựa bức rèm ẩm ướt khỏa nền xanh
Hãy một lần lên Tây Nguyên nhé anh!
Xem điệu nhảy bập bùng bên bếp lửa
Tiếng cồng chiêng rộn rã giữa đất trời
Cùng cảnh sắc hoang sơ miền sơn cước
Lên nhé anh! Để cùng em sánh bước
Nơi từng nghe thủ thỉ ước mộng em
Nơi đợi anh bao nhung nhớ êm đềm
Nơi gọi anh với nỗi niềm tha thiết
Anh của em! Phương trời xa có biết?
Khi dạo đồi chè xanh biếc mênh mông
Em nhớ anh nỗi nhớ cứ bềnh bồng
Bởi quê anh những rừng chè bát ngát
Lên nhé anh! Vào ngày xuân tươi mát
Hay hạ về đẫm ướt những cơn mưa
Mà quê em chẳng đủ được bốn mùa
Chỉ có mùa nắng và mưa anh ạ!
Em sẽ kể anh nghe điều rất lạ
Trong tuổi thơ đầy khờ khạo của em
Rồi anh cười nghiêng ngả cho mà xem
Rồi lại bảo: Em của anh thiệt ngốc!
THƠ TÌNH: MỜI ANH ĐẾN TÂY NGUYÊN
Tác giả: Lê Lan
Mời anh đến Tây Nguyên mùa quỳ nở
Ngắm sắc trời trăn trở chớm vào Đông
Mây lang thang rải ngập núi bềnh bồng
Như dãi lụa buông từng vòng đây đó.
Dưới triền núi cà phê đang chín đỏ
Người và xe từng lối ngõ rộn ràng
Chim chuyền cành nhảy nhót hót lừng vang
Thôn nữ hát bên trai làng rộn rã.
Hoàng hôn xuống làn sương về nghiêng ngã
Khúc nhạc xưa lay lắt cả hồn say
Ly cà phê vị đắng thấm đêm này
Dìu ai đó ngất ngây chìm vô mộng.
Tim thổn thức em mơ hoài hình bóng
Và bao lần trông ngóng một bờ vai
Mang yêu thương ủ lạnh giá ngày dài
Đem hạnh phúc xây tương lai tươi đẹp.
BÀI THƠ: MÙA NẮNG TÂY NGUYÊN QUÊ ANH
Thơ: Trần Sơn Hải
Mùa nắng thênh thang những trời
Lồng lộng những gió, lời lời máy reo
Mùa nắng bầu trời trong veo
Hương cà ngây ngất, tình gieo lòng người
Mùa nắng trăng sao sáng ngời
Rì rào lá hát muôn lời quê hương
Mùa nắng nắng vàng muôn phương
Vút cao én liệng vẽ đường mộng mơ
Mùa nắng chiều tím ảo mờ
Ấp ủ núi biếc, ru hờ con tim
Mùa nắng gió đưa con tim
Bay bổng trời rộng đi tìm Đam Xan
Mùa nắng sương sớm mơn man
Ấp ôm nương rẫy bạt ngàn cà phê
Rừng chiều trải lá vàng hoe
Thác thanh giọng hát, duyên quê ngọt tình
Mùa nắng thả chiếc nôi tình
Cho ta sáu tháng đón mình đi chơi.
BÀI THƠ: VŨ ĐIỆU TÂY NGUYÊN
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Anh lại lên với nắng gió Tây Nguyên
Thưởng thức rượu cần Y Miên nồng ấm
Men rượu cần hay nụ cười tươi thắm
Gặp em lần đầu mới ngắm đã say
Gió cao nguyên làm mái tóc em bay
Bông hoa dã quỳ vàng lay phố núi
Ly cà phê đen hương thơm đắm đuối
Thành phố lên đèn cuối buổi chiều đông
Vũ điệu xoang em bước dưới lửa hồng
Em say mê theo tiếng cồng rộn rã
Ánh mắt chung chiêng gợi tình bản ngã
Anh đã say rồi nghiêng ngả Buôn Mê
Tây Nguyên hoang sơ anh quên cả đường về
Có phải vì hương cà phê quyến rũ
Hay điệu múa em cuồng say vần vũ
Anh mang theo về giấc ngủ bình yên
Chia tay em bông hoa núi dịu hiền
Hoa xinh hoang dã của miền sơn cước
Mơ một ngày cùng sánh vai ta bước
Giữa dòng đời ta đi ngược về xuôi.
BÀI THƠ: TÂY NGUYÊN THÁNG 3
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Anh lên Tây Nguyên giữa tháng ba
Mùa xuân về mênh mông nắng gió
Cà phê bạt ngàn đã ra hoa
Trắng một vùng cao nguyên đất đỏ
Từng đàn ong tíu tít bay xa
Lấy phấn thơm trên cây trong cỏ
Chắt chiu nên những giọt mật ngà
Dâng cho đời niềm vui nho nhỏ
Tiếng suối rừng như bản hùng ca
Con nai rừng bước chân bỡ ngỡ
Ngơ ngác bên cánh bướm la đà
Bay lượn quanh những bông hoa nở
Tây nguyên xanh hùng vĩ bao la
Có sử thi Đam San một thuở
Có em cô gái nhỏ Ba Na
Múa xoang say mê bên ngọn lửa
Tiếng hát em cao vút ngân nga
Xa em anh mang theo nỗi nhớ
Nhớ Tây Nguyên miền đất hiền hoà
Có cà phê Buôn Mê góc phố.
BÀI THƠ: TÂY NGUYÊN MÙA GIÓ
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Anh lên tây nguyên một chiều lộng gió
Cây lá xanh tươi hùng vĩ núi rừng
Lễ hội tưng bừng lung linh rực rỡ
Men rượu cần xen lẫn tiếng tờ rưng
Rất tình cờ gặp em cô gái nhỏ
Đang múa xoang bên ánh lửa bập bùng
Ánh mắt giao nhau làm em mắc cỡ
Lòng xốn xang bỗng nhiên nhớ người dưng
Gặp nhau lần đầu vẫn còn bỡ ngỡ
Em cười xinh tươi bẽn lẽn thẹn thùng
Như hoa núi không màu mè rực rỡ
Nhưng hương thơm man mác giữa không trung
Anh chia tay miền cao nguyên đất đỏ
Sao bước chân anh chợt thấy ngập ngừng
Có lẽ xa em nên anh không nỡ
Mới gặp lần đầu sao đã nhớ nhung
Khi xa nhau vương sợi thương sợi nhớ
Vẫy tay chào mà không muốn quay lưng.
LƯU LUYẾN TÂY NGUYÊN
Thơ: Nguyễn Đình Huân
Phố núi ơi tạm biệt nhé Buôn Mê.
Chia tay nhau ta phải về thành phố.
Xin gửi lại nơi cao nguyên đất đỏ.
Cái nắng vàng và cái gió heo may.
Tạm biệt nhé ta sắp sửa phải bay.
Dẫu vẫn biết tình nồng say đắm đuối.
Ta gửi lại cho núi cao dòng suối.
Ché rượu cần khi cuối buổi chưa vơi.
Gửi lại cho em vị ngọt bờ môi.
Ta mang theo về những lời em hứa.
Con tim ta còn cháy lên ngọn lửa.
Một chút tình và điệu múa Tây Nguyên.
Ta mang theo về men rượu Y miên.
Để lòng nhớ mãi một miền nắng gió.
Nhớ em cô gái Ê Đê bé nhỏ.
Tình ngọt ngào mình chưa ngỏ đã say.
Anh nhớ Tây Nguyên tình nghĩa vơi đầy.
Phải về thôi gió heo may đưa tiễn.
Anh lên Tây Nguyên em ơi một chuyến.
Khi ra về lòng lưu luyến bâng khuâng.