Tổng hợp những bài thơ tình yêu hay viết về Hà Nội vào mùa Đông hay nhất. Những vần thơ miêu tả không khí ở Thủ đô khi mùa Đông về, và bên cạnh đó là tình yêu đôi lứa giữa mùa Đông Hà Nội.
- Sắc Đông – Thơ: Lãng Du Khách
- Em Về Hà Nội Mùa Đông – Thơ: Toàn Tâm Hòa
- Hà Nội Đêm Trở Gió – Thơ: Phạm Hương Giang
- Nhớ Kỷ Niệm Chiều Đông – Thơ: Dương Anh Dũng
- Quên Rồi Mùa Đông – Thơ: Nguyễn Đình Huân
- Thơ Tình Đêm Đông Hà Nội – Hoa Cỏ May
- Chớm Đông Rồi Nàng Thu Đó Ơi – Thơ: Triệu Phú Tình
- Bơ Vơ – Thơ: Quý Phương
- Hà Nội Bước Sang Đông – Thơ: Nguyễn Đình Huân
- Hà Nội Đông Nhớ – Thơ: Thắng Nguyễn
- Nỗi Nhớ Mùa Đông – Thơ: Tuyết Vân
- Nhớ Nắng Sài Gòn – Thơ: Đức Trung
- Lập Đông – Thơ: Đỗ Kim Quang
- Nhớ Mùa Đông Hà Nội – Thơ: Mạc Phương
- Đêm Đông Hà Nội – Thơ: Mạc Phương
- Gửi Nắng Hà Thành – Thơ: Mạc Phương
- đang cập nhật..
Những bài thơ Hà Nội mùa đông hay (ảnh: internet) |
#01.
SẮC ĐÔNG – Thơ: Lãng Du Khách
Hà Nội vang khúc giao mùa
Gió heo may lạnh nhẹ lùa thu đi
Tàng cây tán lá xanh rì
Cuối thu vội chuyển sắc đi theo mùa
Hồ Gươm gợn sóng gió đùa
Đỏ tàu lá úa gọi mùa đông sang
Như hoa nhuộm sắc lá bàng
Như ban lộc thắm cho hàng cây xanh
Nhẹ nhàng chút nắng chiều hanh
Lao xao mặt nước biếc xanh cựa mình
Tháp Rùa mờ ảo lung linh
Khẳng khiu cành lá rùng mình lạnh đông
Đung đưa chút lá đỏ hồng
Như gọi chút nắng ấm nồng rét đông
Hanh hao trong cõi hư không
Dệt lên tình khúc mặn nồng tiễn thu!
#02.
EM VỀ HÀ NỘI MÙA ĐÔNG – Thơ: Toàn Tâm Hòa
Em về Hà Nội mùa Đông
Hồ Tây chiều xuống mênh mông lững lờ
Từng con phố nhỏ nên thơ
Mùi hương hoa sữa thẩn thờ đắm say
Em về Hà Nội chiều nay
Cây bàng lá đỏ rơi đầy lối qua
Tiếng chuông Trấn Vũ chiều tà
Vọng lên từng nhịp ngân nga xao lòng
Em về Hà Nội … thầm mong
Nhìn đôi bờ bãi sông Hồng uốn quanh
Bạt ngàn in một màu xanh
Lung linh như một bức tranh tuyệt vời !
Em về Hà Nội thăm chơi
Ba Đình buổi sáng tiết trời lạnh se
Bâng khuâng em lắng tai nghe
Chim ca bướm lượn bốn bề bình yên
Em về Hà Nội linh thiêng
Ngàn năm văn hiến đất hiền địa linh
Thủ Đô cổ kính thanh bình
Em về gởi những cảm tình nơi đây.
#03.
HÀ NỘI ĐÊM TRỞ GIÓ – Thơ: Phạm Hương Giang
Từ xa gió Bắc kéo về rồi
Hà Nội đêm này sẽ lạnh thôi
Giọt rớt bên thềm khe khẽ đọng
Mưa dồn trước cửa nhẹ nhàng trôi
Chiều về phố cũ thưa lời đón
Tối tới đường xưa vắng giọng mời
Gối chiếc kìa ai còn thấp thỏm
Giật mình giấc tỉnh tiếng lòng côi.
#04.
NHỚ KỶ NIỆM CHIỀU ĐÔNG – Thơ: Dương Anh Dũng
Con phố nhỏ giờ đây lặng lẽ
Nét u buồn điểm nhẹ màu mây
Nhớ thương một thủa đong đầy
Hàng mưa nắng tỏa còn đây nỗi lòng
Từng kỉ niệm chờ mong sống mãi
Giữa Hồ Gươm biển ái nghiêng thuyền
Tháp rùa cũng tỏ tình duyên
Hai người nguyện ước, trăm miền mãi mơ
Cơn gió lạnh xô bờ vẫy gọi
Nụ hôn nồng khẽ gói tình ta
Áng mây nặn vẽ căn nhà
Ngày đêm hạnh phúc, rời xa cõi buồn
Đông ngập lối tình tuôn ảo não
Đám sương mù giả tạo đường đi
Bỗng nhiên bỏ lại xuân thì
Lòng anh vẫn đó tình si mặn mà
Ngày giã biệt lời ca héo rủ
Mộng tàn phai lối cũ Hà Thành
Dẫu rằng chẳng hận trời xanh
Đôi lần trách hỏi không đành vậy sao
Giờ trở lại ai nào đã thấy
Ngỡ người yêu sống dậy quay về
Chỉ cần một kiếp hoài mê
Mong rằng giữ trọn câu thề thủa xưa.
#05.
QUÊN RỒI MÙA ĐÔNG – Thơ: Nguyễn Đình Huân
Anh ra thăm Hà Nội một chiều đông
Trời không lạnh nắng vẫn hồng góc phố
Nắng Sài Gòn đi theo cùng anh đó
Hay là mùa thu thương nhớ quay về
Hà Nội mùa đông thường lạnh tái tê
Chiều mùa đông buồn não nề gió bấc
Đêm đông lạnh khiến ai thường thức giấc
Giấc mơ buồn từng cung bậc nhớ thương
Cây me già mang nỗi nhớ vấn vương
Kỷ niệm xưa bên góc đường ngày ấy
Em đưa bàn tay cho anh nắm lấy
Hiểu nhau rồi mà sao thấy vẫn run
Về thủ đô mà anh vẫn thấy buồn
Dù không gió không mưa tuôn dâu bể
Hình như vắng em Hà Nội buồn như thế
Nghe tiếng côn trùng như thể khóc tình xưa
Xa Hà Thành em đã muốn về chưa
Anh vần còn chừa cho em góc nhỏ
Dù đi xa về đây anh vẫn nhớ
Nhớ góc đường nhớ hơi thở mùa đông.
#06.
ĐÊM ĐÔNG HÀ NỘI – Thơ: Hoa Cỏ May
Đêm Hà Nội một mình lê bước
Đường phố kia xuôi ngược bao người
Từng hàng cây vẫn xanh tươi
Ánh đèn góc phố nụ cười tìm đâu
Nơi quán cũ mi sầu trong cảnh
Chén trà đêm giá lạnh riêng mình
Hỏi trời đất cũng lặng thinh
Dừng chân quán cóc tội tình chi đâu
Hoàng Quốc Việt đêm sầu rộn rã
Riêng tôi thì rất lạ làm sao
Có ai nhớ đến tôi nào
Chợt nghe dạ xót tiếng rao bên đường
Từng dòng chảy về phương nào đó
Chiếc lá buồn trước ngõ lối đi
Màn đêm xé toạt những gì
Mà tôi cất dấu trên mi hôm nào
Người thiếu nữ má đào môi thắm
Bước đi từng bước chậm nơi đây
Có đôi trai gái sum vầy
Nhìn hai người nắm bàn tay nhau về
Ôi con phố bên lề tôi đứng
Có mấy người lòng cũng giống tôi
Chén trà nóng cũng lạnh rồi
Đông về phải lạnh ừ thôi một mình.
#07.
CHỚM ĐÔNG RỒI NÀNG THU ĐÓ ƠI – Thơ: Triệu Phú Tình
Hà nội đã chớm đông rồi em ạ
Cây khô cành vài chiếc lá xác xơ
Hàng ghế đá góc công viên đợi chờ
Bóng dáng ai thuở ngây thơ qua lại
Áo thướt tha tóc cài hoa tím dại
Má ửng hồng nét con gái hồn nhiên
Nụ cười xinh hằn đôi núm đồng tiền
Ánh mắt ấy màu đen huyền lúng liếng
Ghế công viên còn chênh chao xao xuyến
Huống hồ anh chẳng lưu luyến là sao
Vườn thượng uyển vô tình lạc lối vào
Anh chìm đắm trong chiêm bao dị mộng
Như mùa đông giữa thu buồn lạc lõng
Ngất ngưởng say mong ngóng đến bên nàng
Thu đừng đi để đông lại sang trang
Khiến tim ta phải xa nàng mãi mãi
Đông chỉ đem cái lạnh sầu tê tái
Gợi luyến thương tình cô gái mùa thu.
#08.
BƠ VƠ – Thơ: Quý Phương
Em về Hà Nội đầu đông
Tìm hoài niệm cũ để lòng bớt đau
Tình riêng ngày ấy ngọt ngào
Nay em đơn bóng nát nhàu tâm can
Dệt chi duyên kiếp lỡ làng
Chờ chi người đã vội vàng quay lưng
Lỡ duyên nên má thôi hồng
Môi thôi tươi thắm khi lòng đớn đau
Lại đi về lối không nhau
Tay buông không nắm mà sao dạ sầu
Nhìn anh như buổi ban đầu
Để lưu giữ mãi ngày sau em về
Gặp người hờ hững tái tê
Tim đau quặn thắt nặng nề bước chân
Đưa tay chạm bóng ngại ngần
Anh đi xa khuất bần thần xót xa
Chợt nghe rưng rức vỡ òa
Lạnh lùng đông đến chỉ ta ngậm ngùi
Một mình trên phố chơi vơi
Nàng đông lạnh giá bởi người vô tâm.
#09.
HÀ NỘI BƯỚC SANG ĐÔNG – Thơ: Nguyễn Đình Huân
Hà Nội giờ này đã bước sang đông
Mưa phùn bay ướt đầm trong kẽ lá
Những dòng người cứ bước đi vội vã
Một mình anh bước thong thả ven hồ
Hà Nội chiều đông nửa thực nửa mơ
Sương mù giăng giăng tím mờ con phố
Anh chợt nghe tiếng chuông nhà thờ đổ
Đưa anh quay về thuở đó xa xưa
Bên Hồ Tây ngày ấy gió bấc lùa
Nắm tay em anh đón đưa hôm sớm
Bên vỉa hè nghe mùi thơm hương cốm
Em tươi cười nhận bó lớn cúc chi
Nắm tay em anh chẳng nói câu gì
Em bẽn lẽn ta ôm ghì thắm thiết
Mùa đông trôi qua chúng mình giã biệt
Em đi rồi anh chỉ biết đắng cay
Em có biết không anh đã về đây
Đi lang thang bên Hồ Tây lộng gió
Thèm một vòng tay ấm êm ngày đó
Mơ đi bên mình cô gái nhỏ là em.
#10.
HÀ NỘI ĐÔNG NHỚ – Thơ: Thắng Nguyễn
Hà Nội tháng này đông lạnh giá
Hàng cây già trút lá dưới sân
Xa đông nay đã bao lần
Bỗng dưng lại thấy bần thần nhớ đông
Muốn tìm về nơi ta hằng sống
Tìm lại ngày lạnh giống năm xưa
Đêm đông góc phố người thưa
Kỷ niệm nơi đó còn chua phai mờ
Miền kí ức như đang nhắc nhở
Cội nguồn mình xin chớ có quên
Từ đây ta đã lớn lên
Tình sâu nghĩa nặng vững bền mãi sau
Hà Nội nơi mà ta yêu dấu
Đọng lại rồi trong máu tim ta
Cho dù cách trở nơi xa
Vẫn luôn trìu mến thiết tha nhớ về.
#11.
NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG – Thơ: Tuyết Vân
Hà Nội mùa này trời chuyển lạnh anh ơi
Nhành hoa sữa chơi vơi ngoài ngõ vắng
Chờ cơn gió chen ngang trong thầm lặng
Sắc tím chiều giăng mắc lối mòn xưa.
Đông về rồi con phố vắng buổi trưa
Hàng liễu rủ nắng vừa buông ngả bóng
Cơn gió nhẹ làm mặt hồ gợn sóng
Nhớ anh nhiều nghe cháy bỏng miền yêu.
Đông đã sang luyến tiếc chút nắng chiều
Nghe ai hát mà mi huyền lóng lánh
Muốn gom lại con tim yêu đặc quánh
Nụ hôn đầu ngọt sánh ở bờ môi.
Đông về rồi mang nỗi nhớ không nguôi
Thấy trống vắng với nỗi buồn quạnh quẽ
Cơn gió bấc làm bờ môi run nhẹ
Se sắt lòng gọi khẽ …dấu yêu ơi.!!!!
#12.
NHỚ NẮNG SÀI GÒN – Thơ: Đức Trung – TĐL
Hà Nội lạnh rồi em biết không?
Hãy gửi cho anh chút nắng hồng
Gói cả tình em vào trong đó
Sưởi ấm lòng anh giữa mùa đông.
Anh nhớ Sài Gòn nắng chang chang
Chiều trên Bến Cảng gió mênh mang
Nhớ em e ấp cười xinh xắn
Mái tóc bay bay thật dịu dàng.
Anh nhớ chợ hoa đường Nguyễn Huệ
Tấp nập đông vui thật rộn ràng
Cái nắng miền Nam sao yêu thế?
Nhuộm thắm sắc hoa – cánh mai vàng!
Anh hẹn em về giữa Thủ đô
Khi mùa xuân đến ở bên Hồ
Hoa đào đỏ thắm trong giá lạnh
Hai đứa chúng mình chung ước mơ.
#13.
LẬP ĐÔNG – Thơ: Đỗ Kim Quang
Làn gió lạnh heo may lùa về sớm
Đã chuyển mùa, Hà nội chớm sang đông
Chiều phố xa ao ước giọt môi nồng
Nghe niềm nhớ mênh mông về réo gọi
Ôi, đôi mắt thân thương cùng giọng nói
Thật êm đềm, xanh mượt cõi yêu thương
Giữa chiều đông vẫn nở đóa môi hường
Trao hơi ấm, canh trường thôi buốt giá
Tình em đó…bao la lòng biển cả
Nét duyên thơ êm ả giấc mơ nồng
Đã hết rồi năm tháng vời vợi trông
Tràn ước nguyện, ngập lòng hương tình ái
Ngày tháng cũ thả theo dòng trôi mãi
Mùa đông về chẳng ngại giá, tuyết, sương
Nguyện cùng nhau đi đến cuối con đường
Tim hòa nhịp yêu thương tình đôi lứa
Không lạnh lẽo khi đông về gõ cửa
Bởi ấm nồng ngọn lửa cháy đam mê
Mãi yêu thương cho thắm vẹn câu thề
Tròn ước hẹn nẻo về vui hạnh phúc.
#14.
NHỚ MÙA ĐÔNG HÀ NỘI – Thơ: Mạc Phương
Em luôn nhớ một mùa đông Hà Nội.
Chiều hoàng hôn ánh mắt vội tìm nhau.
Ngỡ như là làn gió lướt qua mau.
Mà xao xuyến mà bâng khuâng đến lạ.
Đáy tâm hồn sóng cồn như biển cả.
Lòng đại dương lại cuồn cuộn ước ao.
Mong thời gian ngưng đọng ánh mắt trao.
Mãi ngập ngừng lời yêu không dám ngỏ.
Sáng đầu đông hôm nay trời trở gió.
Những giọt buồn ngấm cái lạnh se se.
Em thổn thức nhớ hơi ấm cận kề.
Lời thì thầm ngọt ngào êm êm dịu.
Mây ngẩn ngơ hình như đang nũng nịu.
Mặt ỉu sìu trốn sau dãy núi cao.
Để cô gió ra oai cứ ào ào.
Chẳng ngại ngần làm yêu thương ướt sũng.
Em lại mong có anh bên làm nũng.
Để bắt đền vuốt mái tóc ướt mưa.
Rồi nhõng nhẽo lời nhung nhớ lưa thưa.
Em ứ thèm chơi với anh nữa nhé.
Anh gật đầu và mỉm cười khe khẽ.
Dang vòng tay xiết chặt một nụ hôn.
Tim thình thịch những nhịp đập bồn chồn.
Em yêu anh – một mùa đông Hà Nội.
#15.
ĐÊM ĐÔNG HÀ NỘI – Thơ: Mạc Phương
Hà Nội bây giờ trở thành quá khứ.
Nhưng sao lòng buốt nhói mãi niềm đau.
Ngọn bấc lùa trong khoảng trống không nhau.
Để mùa sau sầu đau hơn mùa trước.
Trái tim em ẩn trăm ngàn vết xước.
Bánh xe đời lăn chầm chậm về anh.
Dòng kí ức xa ngái đến mong manh.
Bóng yêu thương giờ chỉ là ảo ảnh.
Hà Nội ơi chưa bao giờ em trách.
Bàn tay nào ngày ấy đã buông lơi.
Ánh mắt ai ngây dại chẳng nên lời.
Trời mùa đông mây xám giăng thành phố.
Kể từ đó tim em dòng lệ đổ.
Ngày qua ngày ngân ngấn những giọt ngâu.
Tiếng thạch sùng khắc khoải những đêm thâu.
Như thổn thức nhớ người xưa năm ấy.
Mặt Hồ Gươm vẫn xanh trong đến vậy.
Soi bóng mình đã ngả úa thời gian.
Sắc hoa xưa nay cũng đã phai tàn.
Chỉ nỗi đau là không hề thay đổi.
Hà nội nay lại có thêm phố mới.
Có lẽ là … đã xa lạ với em.
Phố đông người cửa đã đóng cài then.
Em lạc lõng ngấm nỗi buồn nhân thế.
Nén chặt lòng tự nhủ rằng không thể.
Chân ngập ngừng trước điểm hẹn ngày xưa.
Mình gặp nhau đúng vào lúc giao mùa.
Hương hoa sữa nồng nàn trong hơi thở.
Hà Nội ơi ! Bao giờ cho hết nhớ.
Một tiếng cười một hình dáng yêu thương.
Dẫu vững vàng đi trọn hết đoạn trường.
Em không thể quên đi hình bóng cũ.
Phố cũng buồn cây đèn đường ủ rũ.
Giữa dòng người đang hối hả ngược xuôi.
Một mình em lặng lẽ ngấm đơn côi.
Hà Nội ơi ! ….Đông có còn ấm áp?
#16.
GỬI NẮNG HÀ THÀNH – Thơ: Mạc Phương
Hà Thành chiều nay lạnh lắm không anh?
Mây ủ rũ, hoa sữa buồn không thắm
Miền sơn cước gửi nơi anh chút nắng
Sưởi ấm lòng tan giá lạnh mùa đông
Anh hãy nhớ giang tay đón nắng hồng
Em gom nhặt chất đầy xe nỗi nhớ
Gửi về anh xin cũng đừng bỡ ngỡ
Chút nắng đào giấu những sợi tơ vương
Người hà thành sao mãi cứ thương thương
Cứ len lỏi ẩn trong từng sợi nhớ
Con tim nhỏ tưởng chừng như òa vỡ
Nắng nhuộm hồng nơi góc phố chiều đông
Hà Thành chiều nay có nhận được không?
Miền sơn cước gửi nắng về rồi đấy
Chiều Hồ Tây, anh yêu ơi có thấy
Chút nồng nàn trong sợi nắng không anh!
(đang cập nhật..)
Hãy chia sẻ cảm xúc của bạn về Hà Nội Mùa Đông ở phần bình luận bên dưới bài viết nhé!..
Nơi em ở chỉ hai mùa mưa nắng
Mưa sài gòn cũng dầm dề anh ạ
Nắng hay mưa sài gòn đều vẫn đẹp
Thích mùa nào em sẽ gửi cho anh !
Cảm ơn Anh nhiều. Gửi chút nắng ấm ra miền Bắc anh nhé.chúc anh vui vẻ hp
Ở nơi em ấm nhiều nhưng lạnh ít
Ở nơi anh ấm ít lại lạnh nhiều
Anh có cần một chút ấm nơi em
Em nhờ gió gửi ấm về nơi ấy
Để mỗi khi anh thấy lòng lạnh leo
Anh lấy chút ấm này sưởi ấm lòng anh
Hi hi. .