Tổng hợp những bài thơ viết về quê hương Thái Bình hay nhất. Những vần thơ ca ngợi vẻ đẹp, cuộc sống, văn hóa, con người vùng đất Thái Bình. Bên cạnh đó là tình yêu đôi lứa gắn liền với Thái Bình quê hương.
THƠ LỤC BÁT: THÁI BÌNH QUÊ HƯƠNG TÔI
Thơ: Quan Vân
Thái Bình tôi đó bạn ơi
Anh tài nhân kiệt khắp nơi tung hoành
Hưng Hà đất tổ địa danh
Đền Trần thánh mẫu kinh thành ngày xưa
Quê mình đẹp mãi bốn mùa
Sông hồng chảy mạnh khi mưa thượng nguồn
Nắng chiều chải sợi hoàng hôn
Phù xa phủ lấp mang hồn cỏ xanh
Miền quê khí hậu trong lành
Mời em hãy ghé quê anh một lần
Tiếp người xa đến tình thân
Về nơi đất tổ đền trần Long Hưng
Chùa keo rước lễ vui mừng
Đồng trâu sóng vỗ chẳng ngưng vào bờ
Thái Bình tựa những áng thơ
Quê nghèo đổi mới bây giờ đẹp hơn
Cánh đồng bát ngát xanh rờn
Niềm vui đã đến biết ơn Đảng mình
Dẫn đường mở lối Chí Minh
Bác Hồ sống mãi Thái Bình dân an.
BÀI THƠ: ĐẤT MẸ HỒNG MINH – THÁI BÌNH
Thơ: Quan Vân
Về đây đất mẹ Hồng Minh
Nông thôn đổi mới Thái Bình dân an
Đồng xanh thẳng cánh bát ngàn
Dân giàu nước mạnh xoá tan đói nghèo
Sân đình giếng nước trong veo
Cây đa cây gạo vẫn trèo ngày xưa
Còn kia mát bóng hàng dừa
Đã cùng lũ bạn trú mưa cái thời….
Học sinh đùa ngịch ham chơi
Vui đùa bắt dế tuyệt vời làm sao
Hùa nhau đuổi bắt cào cào
Tuổi thơ năm tháng biết bao vui buồn.
BÀI THƠ: TRẨY HỘI CHÙA KEO – THÁI BÌNH
Thơ: Hoàng Kim Vũ
Chùa Keo xuân mở hội làng
Anh về đất Thái cùng nàng cầu may
Mùi hương hoa bưởi ngây ngây
Hoa xoan tím rụng vương đầy lối đi.
Chuông chùa vang vọng uy nghi
Trăm gian gỗ trạm Quy, Ly, Phượng, Rồng
Thần Quang Tự mái đình cong
Đầu đôi chim Phượng vẽ vòng trời xanh.
An khang xuân mới yên bình
Hữu tình cảnh, vật thắm tình nước non.
BÀI THƠ: NHỚ QUÊ MẸ THÁI BÌNH
Thơ: Mai Trúc
Dòng sông Hồng đỏ ngầu mùa nước lũ
Bước chân xưa qua Tiền Hải, Kiến xương
Thị xã chiều nghiêng Trà Lý vấn vương
Nhịp cầu Bo chênh chao bao nỗi nhớ
Bao năm rồi từ chia ly buổi đó
Tiếng còi tàu thăm thẳm những chia xa
Vùng quê xưa chìm sương trắng nhạt nhòa
Hơi gió Bấc lạnh lòng từ độ ấy
Con sông Hậu ngày đêm mãi cuộn chảy
Mảnh đất cuối trời nhớ quê mẹ xa xăm
Nhịp đời lắc lư những bước thăng trầm
Dòng phù sa đỏ chảy qua tâm thức
Thái bình ơi nửa trái tim trong ngực
Nhịp thở nao nao mảnh đất quê hương
Tiếng trống chèo vọng qua những đêm sương
Đến bên sông Hậu một ngày hửng nắng.
BÀI THƠ: CHÙA KEO THÁI BÌNH
Thơ: Trần Duy Ninh
Ai về lễ hội Chùa Keo!
Cạnh đê Duy Nhất dọc theo sông Hồng.
Đông Nam hữu ngạn sông Hồng
Di tích đặc biệt cảnh trông … hữu tình.
THẦN QUANG TỰ một cõi linh
Năm ấy Tân Sửu* đã sinh … ra chùa.
Đinh Hợi** đời Lý làm vua
THẦN QUANG tên đổi cho vừa lòng dân.
Ba trăm tám ba mùa xuân
Kiệt tác nghệ thuật gỗ thuần bằng lim.
Thờ Phật, thờ Thánh trong tim
Dương Không Lộ, Sư Tổ đã tìm về Keo.
Gác chuông, giếng nước trong veo
Ba tầng, tá mái, mời trèo … tham quan.
Lễ hội năm có hai lần
Mồng 4 Giêng Tết đầu xuân … lần đầu.
Tháng chín mở hội dài lâu
Mười ba cho đến đêm thâu Mười rằm.
Nhớ ngày sinh, tịch Thánh nằm
Của Dương Không Lộ “Thánh thăng về trời”.
Tỏ lòng sau trước ai ơi!
Cơm thi nấu nướng, đuổi bơi … lướt thuyền.
Kiệu kia rước Thánh, Phật hiền
Trò chơi đuổi vịt, thả chim … lên trời.
Linh thiêng một cõi đất trời
Ghé thăm quê lúa, đất thời vàng ươm.
Đông vui lễ hội tinh sương
Người người tấp lập tìm đường … về đây.
Thơm hoa, hương khói nhang bay
Cầu Trời khấn Phật, tràn đầy … bình an.
Cầu cho hạnh phúc ngập tràn
Thái Bình chuông vọng ngân vang … mọi nhà.
Ai ai cũng đẹp như hoa
Dân giầu nước mạnh, nhà nhà ấm no.
Chùa Keo cảnh đẹp như mơ
Nườm nượp Lữ khách, phù cho … đủ đầy.
BÀI THƠ: THÁI BÌNH – MỘT TÌNH YÊU
Thơ: Hoa Cỏ May
Nơi em đến biển xanh trái mộng
Trà Lý chiều gợn sóng chân quê
Đồng Châu nỗi nhớ ta về
Cùng nghe biển hát say mê cõi lòng
Chùa Keo cổ bậc Đông Nam Á
Thái Bình giờ đâu lạ phải không
Hàng phi lao trắng cánh đồng
Tình thêm trái ngọt mênh mông Cồn Vành
Đây quê mẹ màu xanh bát ngát
Bao tháng ngày phiêu bạt nơi xa
Cồn Đen biển sóng mặn mà
Con về Mẫu Đợi một nhà yên vui
Kia làng Nguyễn bùi ngùi thương nhớ
Bánh cáy làm đâu nỡ vội quên
Tình cha nghĩa mẹ vang rền
Diêm Điền ruộng muối cái tên làng mình
Tiên Ca hội gái xinh rảo bước
Truyền thống làng mãi được nếp xưa
Quỳnh Côi canh cá như vừa
Nồng thơm hương khói tay đưa miệng mời
Bao lễ hội người ơi hãy đến
Rước ông Đùng ta mến chọi trâu
Thái Phương làng dệt đi đầu
Về thăm làng Hới từ lâu nhớ nhiều
Thái Bình đó tình yêu xứ biển
Hương lúa vàng kể chuyện nhau nghe
Mùa vui biển ấm nắng hè
Tình ta đẹp mãi duyên se kết thành
Em sẽ đến quê anh thăm lại
Để chúng mình được mãi bên nhau
Mái tranh lối nhỏ ươm màu
Đèn hoa rực rỡ trầu cau suốt đời.
BÀI THƠ: VỀ LẠI THÁI BÌNH
Thơ: Nguyễn Nhật
Hỡi cô em nhỏ Thái Bình
Sao còn cứ mãi làm thinh chẳng rằng
Chỉ cười không thấy nói năng
Làm ơn chỉ lối Đền Trần ở đâu
Phương Nam lặn lội dãi dầu
Nhớ sông Trà Lý đã lâu chưa về
Bờ Nam bờ Bắc nhiêu khê
Muốn sang tìm mái tóc thề ngày xưa
Chùa Keo vái gặp duyên thừa
Điệu Chèo văng vẳng đong đưa ngập ngừng
Nhớ hè phố vắng Đông Hưng
Thơm nồng Bánh Cáy vị gừng ấm ta
Tặng ai đôi chiếu Hưng Hà
Phải sang Tân Lễ đi qua chiếc cầu
Triều Dương dẫm bước về đâu
Gửi dòng sông Luộc nỗi sầu vấn vương
Vũ Thư còn đó mái trường
Áo dài xa khuất Kiến Xương cũng buồn
Cồn Đen Thái Thụy sóng tuôn
Bánh Giò Quỳnh Phụ thèm thuồng đứng ăn
Nhớ đêm Tiền Hải Cồn Vành
Thái Bình còn đó mong manh cuộc tình !