Những bài thơ tình buồn Người Lính, ra đi không một ngày về

Những bài thơ viết về chuyện tình buồn người Lính với người con gái hậu phương. Sau giây phút chia tay trong ngày nhập ngũ, người con gái đã không còn cơ hội để gặp lại người lính ấy, bởi vì anh đã hi sinh trên chiến trường ác liệt..

Những bài thơ tình buồn Người Lính, ra đi không một ngày về
Thơ buồn viết về người Lính ra đi không ngày về (ảnh: internet)

THƠ VIẾT CHO ANH

Thơ: Hoa Cỏ May

Anh lên đường bộ quần áo đơn sơ
Đôi chân bước vẫn đợi chờ ngày gặp
Niềm hy vọng một mối tình nồng ấm
Giữa nghìn trùng bom đạn cháy đau thương
Tôi tiễn anh bước vội trên con đường
Bằng lăng tím bao vấn vương niềm gửi
Thời gian qua cánh thư anh vừa tới
Lòng dạt dào với nỗi nhớ tháng năm
Đọc thư anh bên cửa sổ trăng rằm
Thời chinh chiến nơi xa xăm đất mẹ
Lời nhắn nhủ em ơi chờ anh nhé
Đất nước thanh bình ta khẽ nắm tay
Rồi hạnh phúc ắt hẳn sẽ sum vầy
Em đợi mãi cái ngày hoa tím nở
Chiếc áo xanh khoác trên vai niềm nhớ
Nhưng mãi xa xôi anh ở chốn nào
Bằng lăng cháy nắng vàng cũng hanh hao
Chợt lặng lẽ với biết bao kỷ niệm
Và đâu còn trông chờ mùa hoa tím
Anh nằm im chôn kín một khung trời
Quà gửi về là những cánh hoa rơi
Của mùa thu nghe bên đời rét mướt
Chẳng còn anh sao ấm lòng em được
Lời nói ngày nào hẹn ước còn đâu
Trăng bên thềm còn rớt những dòng châu
Âm ỉ mãi khi tóc màu nhuốm bạc
Vẫn còn đây một nỗi buồn man mát
Xa vắng rồi bài hát ấy còn đâu.

THƠ LÍNH: NÓ – BẠN CỦA TÔI
Thơ: Nguyễn Phú Bình

Tôi với Nó bạn thân từ thuở nhỏ
Sống gần nhau nơi góc phố thanh bình
Cùng học chung một lớp thuở học sinh
Đất nước chiến tranh Nó đi bộ đội …
Trong những ngày đất nước bom thù dội
Nó xung quân chiến trường cuối phía Nam
Quần nhau với địch sinh tử tấc gang
Luôn dẫn đầu trong đoàn quân chiến thắng
Mặt trận thôi tiếng súng ngừng im ắng
Trên dòng sông thuyền thắng lợi trở về
Nó cùng đồng đội vui mừng hả hê
Đất nước Hòa Bình trở về Hà Nội.
Sáng hôm đó cầm trên tay bối rối
Thư khẩn nhanh từ bạn vội tới tôi
Tin sét đánh vụt chợt đến lặng người
Nó hy sinh giữa dòng trôi địch bắn!
Ngày hòa bình đất nước giành chiến thắng
Trong hàng quân thiếu vắng Nó của tôi
Mẹ cha đau nghẹn tiếng khóc giữa trời
Nuốt nước mắt trong lòng tôi uất hận …
Trong cuộc đời có bao nhiêu được mất
Còn gì hơn khi chết – sống chỉ tấc gang???

ANH ĐÃ VỀ
Thơ: Quốc Phương

Những năm tháng anh còn đi đây đó
Mẹ đợi chờ..con nhỏ ngóng trông tin
Mái tóc xanh..em cố gắng giữ gìn
Đợi anh mãi..sớm chiều nhìn ngõ vắng
Con dần lớn..lệ em rơi mặn đắng
Anh chưa về..mưa nắng chỉ mình em
Mẹ già rồi..đôi mắt cũng lóa nhèm
Thường ngồi đó..sau rèm khô nước mắt
Từ năm ấy..buổi chiều thu heo hắt
Nghe tin anh..em quặn thắt cõi lòng
Mẹ chờ cha..anh cũng để em mong
Ôi tất cả..chỉ là dòng lệ đẫm
Bao năm tháng..nghĩa vợ chồng sâu đậm
Chờ với tìm..heo hắt tấm thân gầy
Nghe tin là em đi khắp đó đây
Từng ngọn cỏ gốc cây..em nào quản
Nay sức khỏe cứ mỗi ngày một cạn
Mẹ không còn..con có bạn chung tình
Giấc mơ đêm..em lại chỉ một mình
Lòng khao khát..gia đình như thuở trước
Như đã hiểu..mang cho em điều ước
Anh đã về..khi đất nước bình yên
Cha với anh được gặp lại mẹ hiền
Và nhắc nhở em kiên cường hơn nữa.
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Scroll to Top