Kể Chuyện Tình: Đò Ngang Đò Dọc

Hai người gặp nhau khi mỗi người đều đã qua đò. Một người đi chuyến đò ngang, chủ động bước chân ra khỏi con đò chứa đầy sự ngoa ngoắt dân buôn. Thời gian lênh đênh trên đò vẻn vẹn hơn năm. Một người đi chuyến đò dọc, đuổi thế nào cũng không xuống, bám ôm trong rung lắc, cuối cùng cũng lạy trời xin chữ buông. Thời gian có ấm êm, có hờn tủi, có đếm đong chi li với gà trống biết cục tác hơn ba năm.

Đò ngang có một bé gái. Làm bố đơn thân. Mẹ bỏ con đi buôn biên giới.
Đò dọc không hiểu sao chưa sinh nở.

Một ngày mưa bão ghê lắm. Cây đổ mưa giông. Đò dọc vẫy taxi đến nơi hẹn bạn mãi không được, tự dưng một xe không mào ghé bên, lái xe kéo kính xuống và hét:
– Grap. Đi không?

Hơi chần chừ bởi bất an xong Đò dọc cũng chui lên xe, cứ đỡ ướt đã.
– Đi đâu?

Trong ánh đèn đường, ánh chớp Đò dọc chỉ nhìn thấy một phần gương mặt tài xế nhưng cũng đủ đoán tuổi chắc không bằng mình. Hỏi không chủ ngữ. Láo.
– Muốn đi đâu thì đi.

– Hả? Thật á? – Lái xe vẫn lái thẳng vì đường một chiều, quay lại nhe nhởn – Đi lên giường có được không?

– Lên giường hả? Kkk…cũng được. Chỉ sợ con ngan già này dai lắm, luộc hai tiếng không nhừ đâu. Rẽ phải đi.

– Ờ. Thế là có đích đến nhỉ.

Xe lăn thêm hơn mươi mét.
– Rồi. Cho xuống đi. Đến nơi rồi. Hết mấy tiền?

– Con lạy mẹ. Cuốc của mẹ dài vãi.

Đò dọc cười khoái trá:
– Là con tự nguyện nhé. Mẹ có vẫy con đâu. Bao nhiêu?

– Mười nghìn.

Đò dọc mở ví lấy ra tờ hai mươi nghìn. Ngồi đợi.
– Xuống đi.

– Trả lại mười nghìn đê.

Lái xe vừa mở ví ra trả lại tiền vừa lầu bầu:
– Mịa, nhà phố nhớn mà ki bo.

– Phố nhớn đâu. Ngõ. Mà muốn xin thì cứ nói, không chơi kiểu lờ đi. Nhớ.

Hôm sau, hôm sau nữa….Xe không mào cứ ngõ nhà Đò dọc đợi. Cuốc dài cuốc ngắn. Tài xế tận tâm vui tính đó chính là Đò ngang. Hắn chạy thêm ngoài giờ kiếm tiền nuôi con gái.

Hơn nửa năm sau Đò dọc khăn gói quả mướp sang nhà Đò ngang ở, không cưới xin, nàng bảo: Sống thử.

Kể Chuyện Tình Đò Ngang Đò Dọc
Kể Chuyện Tình Đò Ngang Đò Dọc (ảnh minh họa)

Con gái Đò ngang vừa tuổi dở ương, nó ghét Đò dọc ra mặt, kiên quyết không thân thiện ngay từ đầu. Nó ghen, lườm nguýt và dỗi hờn mọi lúc mọi nơi khi hai người kẻ tung người hứng.
– Bố thấy cô ấy yêu con mà, yêu con như cô ấy là mẹ của con ấy.

– Bố đừng có động đến mẹ con.

Đò ngang biết mình lỡ miệng. Từ con và không gặp từ ngày ly dị, con gái vừa coi mẹ nó như một điều linh thiêng không được động đến vừa như là nỗi tổn thương cũng không ai được nhắc đến.

Vài tháng ba người sống với nhau, cứ hai người vui cấu véo chí chóe thì một người ra mặt buồn.

Một đêm Đò dọc thì thầm ủ mưu với Đò ngang rồi bắt đầu từ hôm sau thay đổi thái độ.
Ngày nào sau giờ làm việc về nhà cơm nước Đò dọc cũng kêu ca phàn nàn mệt mỏi, không cười nói véo von chim hót như trước nữa. Đò ngang thấy vợ chưa cưới cáu bẳn thế quát to:
– Cô lắm mồm vừa chứ. Đi chợ nấu cơm, rửa bát, lau nhà, phơi phóng là việc của đàn bà. Từ nay tôi không vấy tay vào nữa. Mặc xác cô.
Đò dọc vừa làm vừa đập vung gõ bát, va vào con gái riêng của chồng chưa cưới là quát mắng choe chóe.

Ngày nào cũng thấy con gái riêng khóc lóc thút thít, Đò ngang điên tiết:
– Cô làm thì làm không làm thì vứt đấy, đừng có đá thúng đụng nia, cẩn thận bố láo tôi tát cho đừng có kêu.

– Ờ. Anh giỏi quá nhỉ. Tôi với anh mới gá nghĩa vợ chồng thôi nhé. Đừng có quá mù ra mưa. Lơ mơ là tôi biến ngay đấy.

Thế là ngày nào chồng, vợ, con cũng khủng hoảng. Hai người cãi nhau một người buồn.
Cho đến một ngày đứa con gái thấy bụng mẹ kế to lùm lùm. Nó thắc mắc:
– Bố. Cô ấy sắp có em bé à?

– Ừ. Nhưng đừng có tưởng mang bầu mà lên mặt. Con yên tâm. Nó làm gì con, con cứ mách bố.

Con gái vê vê gấu áo:
– Bố à. Bố đừng quát mắng cô ấy nữa. Từ ngày hai người không còn vui vẻ với nhau nữa không khí trong nhà mình còn chán hơn ấy. Với lại cô ấy sắp sinh em bé, đi làm vất vả, bố phải phụ giúp việc cho cô ấy và đừng quát mắng cô ấy nữa.

Đêm đó Đò dọc gác chân lên bụng Đò ngang cười khoái chí:
– Lão thấy tuyệt chiêu của ta thế nào?

– Hơ hơ…Em là bà lão tuyệt vời của anh. Không có em ủ mưu thì chả biết đến bao giờ con bé mới hòa đồng với hai đứa mình nhỉ? – Đò ngang ôm lấy Đò dọc hỏi âu yếm – Em đồng ý làm đám cưới chưa?

– Dở hơi. Hết câu để hỏi rồi à.

– Thế có đồng ý không?

– Không để thằng con anh không bố à? Dốt cũng vừa vừa thôi chứ.

Rồi họ quấn lấy nhau cười hinh hích.
Ai bảo đò đã ngang dọc rồi không hạnh phúc nào?

(Nhân một ngày đầu tiên của tháng cuối cùng, viết cho đời vơi bớt hãi hùng ?)

Đoài Nguyễn
Theo dõi
Thông báo của
guest
6 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Ngan Thi
Ngan Thi
5 năm trước

Dọc thấy vui vì hội thoại của họ.

Lê Công
Lê Công
5 năm trước

Mừng cho câu chuyện có hậu. Ngày cuối tuần đọc mà vui quá ạ ?

Nguyễn An
Nguyễn An
5 năm trước

Đúng là đời bớt hãi hùng thật, nhưng may mà cô bé có tấm lòng nhân hậu, vui tháng cuối cùng của năm nha!

Phương Nguyên
Phương Nguyên
5 năm trước

Hay quá! Vừa buồn cười vừa cảm động. Miệng thì cười mà mắt thì rơi lệ. Cám ơn tác giả nhiều.

An Tran An
An Tran An
5 năm trước

Hạnh phúc quá nhẻ.
Mai mình đi làm. Mình cũng ra đưỡng vẫy taxi. Đường từ nhà đến bv cũng 1000m ấy. Biết đâu nhẻ.
Cảm ơn bạn. Hơ hơ.

Quỳnh Nhi
Quỳnh Nhi
5 năm trước

Đọc những bài như này mình rất thích. Cuộc sống vốn quá mệt mỏi, buồn phiền roi. Kết có hậu là mình ưng ?

Scroll to Top