Thơ kể truyện cổ tích: Sọ Dừa

Mời các bạn cùng thư giãn với câu chuyện cổ tích Sọ Dừa được tác giả Trương Trung chuyển thể sang thơ song thất lục bát thật hay.

Thơ kể truyện cổ tích: Sọ Dừa
Từ xưa lắm ngay làng bé nhỏ
Cặp vợ chồng nghèo khó gian truân
Đã xin lão phú một lần
Làm công kiếm gạo nuôi thân tuổi già
Ở vào tuổi sắp xa trời đất
Vẫn chưa con nên rất chán chường
Tháng ngày tất bật ruộng nương
Hiếm muộn vẫn thường mong được đứa con
Một ngày nọ lên non bẻ củi
Giữa tiết trời gió bụi nắng thiêu
Khát khô chỉ ước một điều
Có làn nước mát cho diều đở khô
Nhìn tứ phía không hồ chẵng vịnh
Vậy nên bà ý định nghĩ chân
Bỗng đâu ở chỗ kế gần
Sọ dừa đầy nước bà nâng uống liền
Rồi cái khổ triền miên nối tiếp
Chồng yếu thân đoản kiếp xa rời
Thân bà sống vậy đơn côi
Một mình tiếp tục kiếp đời bán công
Thương số phận thiếu chồng cô lẽ
Bỗng một hôm đau đẻ..vui mừng
Tạm thời ngĩ việc..dưỡng cưng*
Thế rồi bà cũng đến chừng nở sinh
Một thằng bé khuôn hình quái dị
Như sọ dừa nữa kí tròn vo
Hình nhân kì quái…bất ngờ
Bà đem vứt bỏ nhưng mà nó kêu..
Con xin Mẹ một điều duy nhứt
Mẹ ơi đừng đem vứt bỏ con
Xót thương bà giữ sọ tròn
Dẫu sao nó cũng máu non ruột rà
Sọ dừa chỉ lăn qua lăn lại
Hết quay vòng lăn trái lăn ngay
Cơm ăn một nắm mỗi ngày
Bà thương Sọ lắm…tội thay con mình
Sọ Dừ bảo Mẹ xin Lão phú
Để chăn bò cốt đủ nuôi thân
Phú ông cũng thấy tần ngần
Đồng ý một lần nhưng ít gạo thôi
Sọ lăn đồi nó chăn rất giỏi
Ngày lăn đi đến tối lăn về
Đàn bò bụng cứ no nê
Phú ông mừng rở chẳng chê Sọ Dừa
Vụ mùa đến người đưa cơm nước
Cho Sọ Dừa chẳng được thảnh thơi
Con ông lại có ba người
Thế phân mỗi đứa cơm nuôi một lần
Cô gái út dừng chân bỡ ngỡ
Bởi thấy chàng vạm vở khôi ngô
Mãi mê thổi sáo bên hồ
Lòng sao thấy lạ khiến cô hiếu kì
Cô rón rén bước đi thật nhẹ
Đến gần xem sự thể như nào
Bỗng trời nỗi gió xôn xao
Chàng trai biến mất trông sao ngỡ ngàng
Chỉ còn lại thênh thang đồi cỏ
Với đàn bò và Sọ một thân
Thấy nhiều lần,thấy nhiều lần
Nàng suy Sọ ấy ắt quân của trời
Cô đem dạ thương người xấu xí
Cứ mỗi đêm lại nghĩ về chàng
Ước ngày duyên nghĩa khít khăng
Ở tâm đã thích nhưng nàng lặng im
Rồi hết vụ chàng tìm lời bảo
Thưa Mẹ rằng qua lão phú ông
Ý con muốn được nên chồng
Với cô út đấy…chỉ mong Mẹ ừ
Mẹ suy tư thấy Dừa đã quyết
Cũng qua bên nói thiệt..ông cười
Nếu mà muốn cưới con tôi
Bà về sắm lễ xong rồi cưới luôn
+Nghe tôi nói ngọn nguồn sính lễ
Một chỉnh vàng cứ để trên mâm
Thêm mười vò rượu..rượu tăm
Lụa đào mười tấm…lợn nầm mười con
–Bà nghe vậy mắt tròn há hốc
Chắc phen này khó nhọc… kiếm đâu?
Về đem thuật lại đuôi đầu
Sọ nghe rồi bảo sẽ mau có liền
Đến ngày hẹn ngạc nhiên thiệt chứ
Vàng,lụa,heo,rượu đủ trong nhà
Đủ đầy sính lễ mang qua
Phú ngài mắt lác…con à đến đây
Hai cô chị mặt mày đanh đá
Ngúng nguẫy rằng nhìn Gã xấu đui
Nói xong trở gót xin lùi
Còn cô gái út thì vui quá chừng
Út lễ phép lòng ưng dạ thuận
Thưa với cha..con nhận ý chàng
Bảo Dừa chọn buổi rồi sang
Rước về bên ấy rộn ràng kiệu hoa
Phố nhộn nhịp hai nhà rực đỏ
Nhưng lạ kì bởi Sọ mất tiêu
Chỉ trông một gã cao kều
Thân hình vạm vỡ..khiến nhiều kẻ mong
Hai vợ chồng sẻ san hạnh phúc
Vợ việc nhà bếp núc đáng khen
Chồng siêng mài dũa sách đèn
Kì thi lúc đó được lên Trạng ngài
Chẵng phải nói thì ai củng rõ
Hai chị kia chẵng có vừa lòng
Suốt ngày hết ngó lại trông
Ắt là dụng ý cướp chồng của em
Rồi cuộc sống êm đềm phải biệt
Lệnh vua ban Trạng việc xa nhà
Trước ngày Quan Trạng đi xa
Trao lời tha thiết mặn mà luyến thương
Hình như Trạng đã lường chuyện tới
Cặp trứng gà ta gởi nàng nhe
Dao găm vợ hãy cất nè
Và hòn đá lửa liệu bề giữ thân
Trạng xa dần ở nơi xứ lạ
Hai chị đầu mang dạ cướp Phu
Dụ em tới biển mịt mù
Rắp tâm xô ngã rồi như thỏa lòng
Nơi biển cả mênh mông sóng lớn
Bị cá to nuốt gọn ..xướt bầm
Trong mình sẵn có dao găm
Chọc liền cá chết…dạt nằm đảo hoang
Rạch bụng cá rồi nàng thoát nạn
Đảo không người lại tận nơi xa
Một thân tội út quá à
May sao có lửa …chắc qua tháng ngày
Được vài buổi vừa hay cặp trứng
Nở ra rồi cất những tiếng ca
Chúng vui bầu bạn với Bà(Trạng)
Cứ vậy trôi mà chúng đã lớn nhanh
Rồi Trạng ấy hoàn thành sứ mệnh
Hướng thuyền về khi đến đảo to
Bỗng đâu gà gáy ó..ò
Thuyền Quan hãy ghé đón cô Tôi* về
Trạng liền ghé.. Phu thê gặp gỡ
Cả hai bên nức nỡ vui mừng
Khóe mi đổ lệ rưng rưng
+Thôi nào ta hãy lên đường sớm thôi
Về tới phủ Quan vui đãi tiệc
Mời xóm thôn bỡi việc đã thành
Nhưng chàng giấu vợ thật nhanh
Chẳng ai biết được út xinh đã về
Hai chi lớn môi trề bép xép
Cứ tranh nhau nói đẹp cho mình
Lại còn giả tạo gian manh
Kể lể ân tình thương Út quá đi
Tiệc vừa hết cười khì Trạng bảo
Út đã về chưa báo với ai
Hai cô mặt đỏ…quá hài
Bỏ mặc xứ này biệt tích biệt tăm.
Trương Trung
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Scroll to Top