Tuyển chọn những bài thơ tình mùa đông lạnh với nhiều cảm xúc, nỗi niềm và tâm sự. Thái Dúi tin rằng các bạn sẽ tìm thấy cảm xúc của mình có trong những bài thơ mùa đông mà Thái chia sẻ dưới đây.
#01.
TÌNH KHÚC ĐẦU ĐÔNG – Thơ: Mạc Phương
Bước chân mùa đông đã ghé bên thềm.
Đem hơi sương thả không gian ngọt lịm.
Gió heo may se se làn mây tím.
Hơi thở mùa phảng phất góc rừng non.
Nắng cuối thu như cô gái còn son.
Cứ thướt tha tà áo dài vàng thắm.
Khiến gió mùa lay lay khu rừng vắng.
Chẳng nỡ rời bởi say đắm hương thu.
Mây bàng bạc vắt như chiếc võng đu.
Lững lỡ trôi về miền yêu thương cũ.
Biển mênh mông muôn đời còn ấp ủ.
Trái tình si trong con sóng hôn bờ.
Sáng cuối thu em mong nhớ vẩn vơ.
Dẫu biết là phương anh đang vui vẻ.
Em một mình chỉ một mình lặng lẽ.
Niệm khúc buồn… khe khẽ buổi đầu đông.
#02.
EM VẪN NƠI XƯA – Thơ: Mạc Phương
Em ở đây giữa mùa đông băng giá.
Vẫn con đường cuối con dốc quanh co.
Thung lũng kia đang chấp chới cánh cò.
Cuối chiều xưa giữa mùa bằng lăng tím.
Lời yêu thương vương nơi đây ngọt lịm.
Ngọn gió lùa lay lay mãi chẳng vơi.
Những chiếc lá thẫn thờ vẫn buông lơi.
Vòng xoay đời bao ân tình quên… nhớ.
Em ở đây gậm nhấm câu duyên nợ.
Đường chênh vênh thăm thẳm giữa màn sương.
Người lữ thứ dừng chân giữa bản mường.
Trao thương nhớ bao năm qua còn đó.
Khắc khoải trông vừng đông bừng sắc đỏ.
Tiếng gọi em vẫn xao xuyến ngất ngây.
Phải làm sao để quên những men say.
Tâm bình yên trong ngày đông anh nhỉ ?
Gió giật mình quay nhìn em thủ thỉ.
Nghe rộn ràng náo nức tiếng anh cười.
Ngỡ như là hạnh phúc suốt cả đời.
Bốn mùa hoa đều chan hòa nắng mới.
Sao anh nỡ để con tim phải đợi.
Chẳng cùng em đi hết đoạn đường chiều.
Xin từ tạ người thổi tặng khúc tiêu.
Em trở về nơi đầu nguồn con suối.
Gửi lại anh những lời yêu đắm đuối.
Lá rừng reo róc rách giữa lưng đèo.
Tâm tĩnh lặng ngắm ngọn nước trong veo.
Em chúc anh cuộc đời luôn ấm áp.
#03.
NẮNG MÙA YÊU – Thơ: Mạc Phương
Ngày đầu đông em khao khát bên anh.
Tay trong tay lối mòn mình dạo bước.
Yêu thương ơi làm sao anh biết được.
Heo may về em vời vợi nhớ anh.
Khoảng cách vô hình khoảng cách mong manh.
Đã chia cắt đường duyên tình hai ngả.
Nỗi buồn riêng đáy tâm hồn nghiệt ngã.
Nhè nhẹ vương những kí ức bồi hồi.
Dẫu gập ghềnh mây gió vẫn chung đôi.
Sao chúng mình lại xa nhau mãi mãi.
Nợ kiếp này bao mùa qua trễ nải.
Cải trổ ngồng vàng thắm lối yêu xưa.
Giàn trầu già rụng vãn lá lưa thưa.
Cau cứng hạt buồng khô giòn sắp rữa.
Mùa yêu thương cứ dùng dằng lần lữa.
Dạ lan buồn rải trắng lối em qua.
Kỉ niệm nào quằn quại khúc tình ca.
Phố ủ rũ một bóng hồng đơn chiếc.
Đông ngập ngừng trong cõi lòng thầm tiếc.
Một thời xa ăm ắp nắng mùa yêu.
#04.
THAO THỨC – Thơ: Mạc Phương
Em đã cố chẳng muốn nhớ về anh.
Dòng kỉ niệm mong manh trong kí ức.
Cứ từng đêm từng đêm em thao thức.
Anh chập chờn lúc như tỉnh như mơ.
Đêm đầu đông sao em cứ ngẩn ngơ.
Mưa rả rích thẫn thờ trong đáy mắt.
Giấu nỗi niềm trong buồng tim se thắt.
Tiếng cười anh ấm áp cả mùa đông.
Ngọn bấc phong cuồn cuộn những cơn giông.
Sao nhung nhớ cứ ùa về mãi thế.
Em vẫn biết về bên anh không thể.
Mà trái tim nhịp đập cứ cồn cào.
Anh nói đi…. Giờ em phải làm sao?
Tâm hồn em không lúc nào thôi nhớ.
Tại anh mà trái tim em hé mở.
Hoa tình yêu lại ngào ngạt hương thơm.
Anh biết là mỗi tin nhắn sớm hôm.
Đã tặng em những niềm vui ngày mới.
Cảm ơn anh mùa đông này đã tới.
Để đêm đêm em nhớ lắm anh ơi!
#05.
ĐÔNG NHỚ NGƯỜI XA – Thơ: Diệp Ly
Mùa đông đến sắt se cơn gió bấc
Hoàng hôn sầu chiều lất phất bụi mưa
Người ra đi từ ấy sắp về chưa?
Tim buốt giá đợi chờ trong thương nhớ.
Ngày héo hắt để đêm về trăn trở
Mảnh tình riêng nức nở đến tàn canh
Đông chơ vơ cây nọ cũng trơ cành
Lưu luyến quá chuỗi ngày xanh hò hẹn.
Vầng trăng cũ chứng minh lời thề nguyện
Mây mù che khuất lịm cuộc tình buồn
Hai nỗi niềm thầm lặng ở hai phương
Đông ngăn cách cho tình trường dang dở.
Cơn gió lạnh len vào từng hơi thở
Để nồng nàn nhắc nhớ một bờ môi
Vòng tay yêu nghe trống vắng đơn côi
Câu duyên nợ dập vùi trong tuyết lạnh.
Đông giăng sầu lên mảnh đời cô quạnh
Đông hắt hiu đơn lạnh khối tình si
Đông đi hoang trên lối nhỏ biệt ly
Đông nuối tiếc khi người đi kẻ ở.
#06.
LẠC LỐI GIỮA MÙA ĐÔNG – Thơ: Diệp Ly
Đông lại trở về miền nhớ chơ vơ
Một mảnh tình riêng đợi chờ vô vọng
Năm tháng lặng trôi đường dài đơn bóng
Đêm vẫn mịt mùng ngày vẫn mông lung.
Hơn nửa cuộc đời tình có như không
Một mối duyên thừa giữa dòng oan trái
Nước mắt tuôn rơi niềm đau còn lại
Mấy nẻo đường tình oằn gánh trả vay.
Ta chẳng trách trời hay giận riêng ai
Một kiếp phù sinh mây bay gió thổi
Một chút tơ vương chiều đông lạc lối
Nửa mảnh hồn sầu bối rối lời thơ.
Gió bấc lạnh lùng cây cỏ xơ rơ
Gối mỏi chân chùng ngẩn ngơ kỷ niệm
Sương khói bủa giăng hoàng hôn tắt lịm
Quanh quẩn đêm trường tìm kiếm dư hương.
#07.
CÒN MỘT MÙA ĐÔNG – Thơ: Diệp Ly
Mùa đông đến khi tình chia hai lối
Đêm lạnh lùng hấp hối ánh hoàng hôn
Sương mờ giăng tê buốt mảnh linh hồn
Trong tuyết trắng vùi chôn bao kỷ niệm.
Như mây khói ảo ảnh vừa tắt lịm
Từng nỗi sầu ẩn hiện dưới niềm đau
Đông chơ vơ cây cỏ cũng nghẹn ngào
Đông buốt giá xôn xao mùa thương nhớ.
Thời khắc cuối lạnh len vào nhịp thở
Góc giáo đường bỡ ngỡ lối mòn xưa
Đêm vô cùng lời kinh thánh xa đưa
Tà áo tím thẫn thờ trong cơn bấc.
Mùa yêu cũ xót xa sầu chất ngất
Để trọn đời lây lất mảnh tình si
Đông lại về thơ đổ lệ biệt ly
Cố tìm kiếm chút gì còn sót lại.
#08.
PHÍA CUỐI MÙA ĐÔNG – Thơ: Diệp Ly
Chiều buông rồi anh nơi đó biết không?
Hoàng hôn xuống mênh mông miền nhung nhớ
Tia nắng muộn héo tàn trên ngọn cỏ
Tiễn đưa ngày làn gió cũng mồ côi.
Sương ngậm ngùi khóc xác lá khô rơi
Hồn đơn lạnh chơi vơi vùng kỷ niệm
Tơ duyên lỡ chẳng tròn câu ước nguyện
Đông u sầu ẩn hiện dấu thời gian.
Em lặng thầm thả nổi nhớ đi hoang
Nhìn ngày tháng vội vàng qua song cửa
Con tim nhỏ bao ngày quên thắp lửa
Để tro tàn trăn trở lạnh niềm riêng.
Trang thư đời trôi nổi chữ truân chuyên
Dòng duyên nợ muộn phiền câu ngang trái
Anh cứ bước đừng ngoảnh đầu nhìn lại
Em vẫn chờ vẫn đợi cuối mùa đông.
#09.
NƠI MÙA ĐÔNG Ở LẠI – Thơ: Diệp Ly
Từ thu đi đằng đẵng những ngày đông
Mùa thay áo riêng lòng hoài buốt giá
Dòng định mệnh cách ngăn tình đôi ngã
Lời yêu thương rời rã những đêm sầu.
Xuân không về khi ta lạc đời nhau
Từng kỷ niệm phai màu vì mưa gió
Thời gian lịm mảnh hồn đơn vàng võ
Xác thân gầy loang đỏ ánh tà dương.
Chẳng thể nào cùng đi hết con đường
Một chữ duyên vấn vương ngàn chữ nợ
Tình mãi đẹp bởi vì tình dang dở
Lời ca đau trăn trở đến muôn đời.
Lặng lẽ chờ từng chiếc lá khô rơi
Như thầm đợi ngày rời xa duyên kiếp
Để hoá bướm giống uyên ương hồ điệp
Phút cuối cùng còn kịp để tìm ai.
Ải trần gian là một chuỗi mơ dài
Ta lưu lạc tỉnh say cùng ảo mộng
Bừng tỉnh giấc chỉ niềm đau lắng đọng
Trĩu nặng sầu hoài vọng giữa mênh mông
Thu đi rồi đằng đẵng chỉ mùa đông.
#10.
ĐÔNG VỀ LẠNH LẼO – Thơ: Ngọc Hân
Đông về rồi ..lạnh lắm..người có hay
Bàn tay xưa..lạc nhau bao giờ nhỉ..?
Em ngẫn ngơ,thả hồn vào suy nghĩ
Mộng mơ hoài…những ngày tháng bên nhau!
Đông về rồi..ký ức cũng đậm sâu
Từng kỷ niệm, theo em từ dạo ấy
Ở nơi xa có bao giờ anh thấy..?
Những giọt sầu nặng trĩu lúc đông sang
Nhớ thật nhiều..con tim nhỏ đa mang
Lòng đau xót ,muốn quên mà tiếc nuối
Chiều đông xưa hai ta cùng rong ruổi
Nhớ nghẹn ngào..nhớ thổn thức…Đông ơi..!
#11.
HỜN TRÁCH MÙA ĐÔNG – Thơ: Diệp Ly
Thu đi rồi ngày trống vắng chơi vơi
Tìm mỏi mắt khung trời ngày yêu cũ
Đông về chi cho mưa chiều tuôn đổ
Nhạt màu môi hoen ố giấc mơ tình.
Phút giao mùa mây cũng chẳng còn xanh
Cây trút lá cội cành buồn xơ xác
Lời nhớ thương theo người về chốn khác
Để nơi đây hiu hắt nỗi mong chờ.
Lạnh đất trời buốt giá cả hồn thơ
Từng con chữ bơ vơ nằm lăn lóc
Cắn chặt môi để mình đừng bật khóc
Bóng hình quen thoáng chốc đã xa mờ.
Còn lại gì khi đời chỉ là mơ
Đêm trở giấc thẫn thờ bao tiếc nuối
Lệ sầu tư ướt mềm làn tóc rối
Đông trở mình lạc lối cả mùa thương.
#12.
THƯ TÌNH MÙA ĐÔNG – Thơ: Diệp Ly
Chiều mưa bụi giăng sầu bên sông vắng
Gom tình buồn lên giấy trắng thành thơ
Gửi về anh bao thương nhớ đợi chờ
Đêm sương lạnh làm thẫn thờ kỷ niệm.
Đông giá buốt lửa tình không tắt lịm
Khơi tro tàn còn nồng đượm dư hương
Ta vì ai mà thao thức đêm trường
Nghe trăng vỡ đêm mù sương khuất lối.
Trang thơ tình buốt lòng nhau mỗi tối
Nhớ về ai hồn lạc lối thời gian
Đường yêu đương bao cay đắng ngỡ ngàng
Câu duyên nợ cam bẽ bàng định mệnh.
Một lầm thôi cho tròn câu ước nguyện
Để cuối đường mình còn hẹn chờ nhau
Một lần thôi lau dòng lệ nghẹn ngào
Mùa ân ái mộng ngàn sau lắng đọng.
#13.
ĐÔNG HỜN – Thơ: Diệp Ly
Đông giận hờn giấu hết nắng vào mây
Khung trời xám lắc lay màu nhung nhớ
Làn hơi lạnh len vào từng nhịp thở
Mùa chênh chao rạn vỡ cả linh hồn.
Chuyến xe đời lầm lũi cuối hoàng hôn
Sầu chất chứa dập dồn bao nuối tiếc
Bao mộng ước bây giờ xa biền biệt
Để con tim da diết trở trăn buồn.
Cắn môi mình ngăn dòng lệ trào tuôn
Nhìn chiếc bóng chiều buông lòng héo hắt
Muốn níu kéo mong manh từng khoảnh khắc
Hồn thẫn thờ ngơ ngác giữa trời đông.
Thầm hỏi mình ta ngày cũ còn không?
Thân bèo bọt giữa dòng tình trôi nổi
Bao kỷ niệm nhạt nhòa vùng sương khói
Trọn kiếp người lạc lối ải trần gian.
Đông giận đông hờn mây cõng nắng đi hoang.
#14.
SẮC MÀU MÙA ĐÔNG – Thơ: Diệp Ly
Khung trời đông xam xám một màu mây
Cây vàng võ khô gầy trong giá rét
Hoàng hôn tím để chiều hoang biền biệt
Nắng hanh hao da diết một phương buồn.
Đêm lạnh lùng nhòa nhạt trắng khói sương
Trăng bàng bạc con đường xa thăm thẳm
Giọt cà phê đen vị đời đăng đắng
Môi nhạt màu trống vắng một vòng tay.
Cơn bấc lạc loài rét lạnh bờ vai
Đêm tối thở dài mưa bay phố nhỏ
Ánh điện hắt hiu nước loang bóng đỏ
Ghế đá muộn phiền nỗi nhớ không tên
Đếm bước độc hành lối nhỏ chông chênh
Nuối tiếc xót xa bấp bênh ngày tháng
Bao mảnh đời riêng gió sương làm bạn
Từng mảng màu buồn thấp thoáng đêm đông.
#15.
MƯA LẠNH CHIỀU ĐÔNG – Thơ: Diệp Ly
Bức tranh chiều loang lổ vệt mưa bay
Đông nhớ ai chảy dài dòng nước mắt
Bão của trời sao lòng buồn hiu hắt
Tìm nơi nào khoảnh khắc của bình yên.
Ngược lối mùa nặng trĩu gánh sầu nghiêng
Tim xót xa muộn phiền đang chồng chất
Những yêu thương một thời nay đã mất
Mộng phù du chìm khuất giữa sương mù.
Xác lá nằm thổn thức nhớ về thu
Hay ta nhớ buổi đầu mình hò hẹn
Tình đẹp nhất là tình không trọn vẹn
Dở dang rồi uất nghẹn những niềm đau .
Đông trở mình kỷ niệm hoá hanh hao
Dòng tương tư nghẹn ngào trời đang khóc
Khối tình si trượt dài theo con dốc
Ngõ hồn sâu gai góc tả tơi buồn.
Chiều tủi hờn đếm từng hạt mưa buông
Nghe tiếc nuối vấn vương hình bóng cũ
Lúc thu đi đường trần tình phai dấu
Buổi đông về sầu não tiếng mưa rơi.
Mưa thì thầm khẽ gọi cố nhân ơi!
#16.
ĐÔNG LẠNH – Thơ: Diệp Ly
Đông giá buốt mà mặt trời vắng bóng
Để em buồn hoài vọng cuối trời xa
Sương khói vương trên khóe mắt nhạt nhòa
Gió than thở lời ca tình ngang trái.
Người quay lưng để nỗi sầu ở lại
Mòn mỏi chờ hoang dại cả mùa thơ
Nắng úa màu thương nhớ chọt ngẩn ngơ
Vùng kỷ niệm thẫn thờ chân đếm bước.
Ngày chông chênh nghe mùa đông rét mướt
Mưa giăng sầu ẩm ướt lối về xưa
Thời gian trôi nuối tiếc cũng chơ vơ
Vườn yêu cũ phai mờ màu năm tháng.
Ngày buồn tênh niềm đau giờ là bạn
Nén nhớ thương dày dạn nỗi đoạn trường
Nẻo ân tình mỗi kẻ khóc một phương
Đông heo hút cuối đường ai đón đợi.
#17.
GỬI THƯƠNG CHO MỘT CUỘC TÌNH – Thơ: Diệp Ly
Có chiếc lá vừa rơi ngoài hiên vắng
Thu xa rồi tia nắng chẳng còn tươi
Chiều mùa đông lòng bất chợt chơi vơi
Ở chốn ấy tình ơi lòng có lạnh?
Đan thương nhớ giữa dòng đời cô quạnh
Gửi người xa canh cánh vạn niềm riêng
Đêm chập chùng khắc khoải giấc cô miên
Hồn lạc lõng như thuyền xa bến đổ.
Những khao khát lặng thầm vùi đáy mộ
Con tim sầu loang lỗ vết trần ai
Cứ ngỡ mình đang khóc mướn thương vay
Đâu ngờ được u hoài từ lâu lắm.
Gửi tâm sự về phương trời xa thẳm
Một mối tình nồng thắm chẳng mờ phai
Dù trái ngang định mệnh có an bày
Còn ghi khắc ngàn ngày duyên tri ngộ.
Bên hiên vắng gió kêu sầu than khổ
Người xa người lệ đổ trọn mùa thương.
#18.
GỬI NGƯỜI NƠI ẤY – Thơ: Minh Ngọc
Chợt thấy buồn…khi gió bấc lùa hiên
Đã buông rồi…sao từng đêm…trăn trở
Tim nhói đau như thể là nhắc nhở
Chuyện ngày xưa…hai đứa ở bên nhau
Dẫu biết người…chẳng thể của em đâu
Mà canh thâu vẫn nghẹn ngào tiếng nấc
Vẫn mong người ở nơi xa ngon giấc
Mặc ấm vào…khi gió bấc về nghe
Biết trách ai…khi mỗi độ đông về
Chắc tại mình tim không nghe dạ bảo
Ôm tất cả những thương đau sầu não
Đến bây giờ…chịu giông bão…mới hay
Chỉ một lần…mình trót lỡ đắm say
Để số phận mãi an bài khắc nghiệt
Ký ức buồn…cứ theo ta mải miết
Dù ở nơi nào người có biết không?
Ước giờ này…có một phép thần thông
Cho dĩ vãng xưa không quay về nữa
Cũng đừng mơ…về nơi anh một nửa
Vì chúng mình…có hẹn hứa chi đâu?
Hay ước gì…có một phép nhiệm mầu
Để chúng mình ở bên nhau mãi mãi
Mùa đông đến đâu gió lùa ngực trái
Để tim này ấm lại được không anh?
#19.
TRÁI TIM HÓA ĐÁ – Thơ: Ngọc Hân
Cố nén lệ..giữa mùa đông buốt giá
Tim anh giờ..hoá đá cũng vì ai
Chuyện tình ta..chắc không có ngày mai
Kể từ đây..mình thành người xa lạ
Sao anh nói..những lời nghe buồn bã
Anh vô tâm..như chẳng biết nhớ thương
Bỏ lại em..ở cuối những con đường
Thản nhiên bước như chưa từng gặp gỡ
Tại anh nghĩ..mình có duyên không nợ
Nên không đành..níu kéo bóng hình em
Hình như đông..đang đứng đợi trước thềm
Em về đi..kẻo mùa đông lạnh giá
Em không để..lệ tuôn trào lên má
Tim em giờ..cũng hoá đá vì anh
Dù hai ta giấc mộng đã không thành
Cũng đừng nói những lời đau lòng đó
Em chớ buồn..duyên mình đành bỏ ngỏ
Đã mất rồi..cảm giác lúc vừa yêu
Thuở ban đầu..thắm thiết biết bao nhiêu
Giờ nhìn lại..đã không còn gì nữa
Tình anh trao..đã không còn rực lửa
Tắt lịm rồi..những giây phút đê mê
Em chỉ là..một cô bé ngô nghê
Không hiểu được..lòng người bao nhiêu lối
Em nhắc chi..cho lòng thêm tiếc nuối
Cho tủi sầu hoen mãi mắt môi em
Đã trải qua những giây phút êm đềm
Thôi em hãy..lãng quên người yêu nhé
Tình hai ta..đã không còn suôn sẻ
Em chẳng buồn và luyến tiếc nữa đâu
Giữ trong tim chi một mối duyên đầu
Tim hoá đá..ngàn đời sau vẫn thế.
#20.
MÙA TRỞ GIÓ – Thơ: Hoa Hồng Đen
Giọt ban mai huyền ảo trắng thềm đông
Nàng gió bấc theo mùa rong chơi mãi
Ta muốn níu sợi nắng thu trở lại
Để khoảng trời khờ dại chẳng xám mây.
Anh có về tay nắm lấy bàn tay
Mang hơi ấm sưởi tháng ngày trông đợi
Em lặng lẽ chờ yêu thương về tới
Mùa theo mùa vời vợi bóng anh xa.
Góc phố xưa hàng cây vẫn la đà
Cành xơ xác cánh hoa vương lối cũ
Chỉ còn lại hao gầy trên mấy nụ
Se sắt lòng vần vũ một trời thơ.
Em lại về cùng với những nghệch ngờ
Để hoài niệm hững hờ chia đôi ngả
Còn đâu nữa chút tình vay duyên trả
Bước thẫn thờ nghiệt ngã đón gió đông
Một mình em nặng gánh những nỗi lòng
Con đường nhỏ gót hồng chông chênh mãi
Ôm nỗi nhớ em ngoảnh đầu nhìn lại
Cuối chân trời hoang hoải gió sang sông.
(đang cập nhật..)
Các bạn vừa xem qua chùm thơ tình mùa đông lạnh lẽo với nhiều nỗi niềm và tâm sự trên Thái Dúi Blog. Những sáng tác mới hơn về Mùa Đông đầy tâm trạng sẽ được Thái cập nhật sớm nhất…
Hãy chia sẻ cảm xúc của bạn về Mùa Đông năm nay ở phần bình luận bên dưới nhé!..
MÙA TRỞ GIÓ !
Mùa trở gió cho hồn em tê buốt
Trái tim khô gầy guộc đã bao ngày
Em bơ vơ lạc lõng cõi khoan thai
Tìm đâu đó chút tình say còn xót
Lá thu cuối chỉ là màu vàng vọt
Sương giữa khuya làm đẫm ướt bờ vai
Anh nhớ không về một bóng trang đài
Hay quên rồi những lời yêu thuở trước
Con phố cũ chợt tiêu điều hời hược
Em nhớ anh nhớ năm trước vừa quen
Nụ hôn đầu anh trao quá ngọt mềm
Giờ nhớ lại cõi lòng thêm quạnh vắng
Mùa trở gió tâm tư như trầm lặng
Xa cách rồi những ngày Nắng yêu thương
Chỉ còn đây nỗi nhớ với con đường
Đường hạnh phúc mơ cùng người sánh bước
Giờ hết rồi hai ta hai lối ngược
Chỉ còn em nơi cuối một góc trời
Giữa mùa đông buốt giá nỗi đơn côi
Xơ xác quá hồn thơ rơi hoang lạnh !!.
Mùa trở gió lang thang trên phổ nhỏ
Góc nhớ xưa hàng cây vẫn la đà
Chưa mỏi bước đã nghe lòng chớm đông
Mang chút tình sưởi ấm nữa thầm lặng!