Tổng hợp những bài thơ viết về chuyện tình hoa muống biển thật hay và cảm động.
Những bài thơ dưới đây đều có nội dung gần giống nhau, chỉ khác nhau về cách viết của mỗi tác giả. Nhưng đều có điểm chung là rất hay và cảm động cho chuyện tình của đôi trai gái (Thái Dúi đọc muốn rơi nước mắt luôn đó các bạn)
Thơ hoa muống biển (ảnh: internet) |
THƠ SỰ TÍCH HOA MUỐNG BIỂN
Thơ: Chieu Nguyen Van
Ngày xưa ở một làng kia
Có đôi trai gái cặp kê xuân thì
Gió mây ôm khối tình si
Bên bờ sóng vỗ rầm rì lời thương
Gia đình cô gái tinh tường
Bắt chàng trai phải có tiền cho theo
Rằng thì quan tám tiền cheo
Quan năm tiền cưới lại đèo buồng cau
Chàng trai nghe vậy khổ đau
Nhưng vì chỉ thắm se nhau đành làm
Con thuyền chài nhỏ gian nan
Lưới quăng bắt cá bán trong từng chiều
Cố làm tiền vẫn eo sèo
Lễ không có đủ phận nghèo làm sao
Quyết đi chuyến chót xem nào
Chẳng may giông bão lật nhào chàng rơi
Xác chàng chìm nghỉm ngoài khơi
Thần cho hóa sóng để đời gầm vang
Mấy ngày không thấy tin chàng
Nàng ngồi bãi cát ngóng chàng đơn côi
Biết tin chàng đã chết rồi
Nàng nằm chết gục ngoài trời đêm qua
Thần cho nàng biến thành hoa
Bò trên bãi biển lan ra tìm chàng
Thần liền đặt tên cho nàng
Loài Hoa muống biển cho làng biết tên
Sóng xô gào thét gầm lên
Lời chàng nhắc nhở không nên gần chàng
Sợ nàng chết nước dây oan
Cho nên sóng cứ đuổi nàng lên cao.
THƠ TÌNH HOA MUỐNG BIỂN
Tác giả: Giọt Buồn Không Tên
Biển xanh xanh thắm một màu
Nhấp nhô sóng bạc xô vào bờ xa
Gió đưa hương biển mặn mà
Bên nhau em kể xót xa chuyện tình
Ngày xưa nơi biển quê mình
Có đôi trai gái đậm tình yêu thương
Hẹn thề dệt mộng uyên ương
Bên nhau chung bước trên đường tình yêu
Nhà nghèo chàng Biển chắt chiu
Tháng ngày vất vả nhưng nhiều mộng mơ
Yêu nàng tên Muống ngây thơ
Vừa tròn tuổi mộng ngẩn ngơ bao chàng
Hẹn nhau khi gió xuân sang
Mẹ cha dạm hỏi đón nàng làm dâu
Bên nhau đẹp mối duyên đầu
Trăm năm dù tóc phai màu còn thương
Ngờ đâu trời hoá tai ương
Gặp cơn sóng dữ Biển đi không về
Xót xa chờ đợi não nề
Muống âm thầm chết vẹn thề cùng ai
Để rồi vào một sớm mai
Có loài hoa tím mọc dài bờ xa
Nằm ôm ấp biển thiết tha
Gọi hoa Muống Biển là hoa đợi chờ
Mắt em không biết bao giờ
Rưng rưng giọt lệ thẩn thờ chợt rơi
Anh nghe lòng thấy chơi vơi
Xót thương cho một cảnh đời trái ngang
Biển chiều gió nhẹ mơn mang
Như lời Muống Biển thở than duyên tình
Mong sao đôi lứa chúng mình
Đừng như hoa dại khóc tình dỡ dang
Bên em biển tím chiều hoang
Anh nghe ngọt lắm nồng nàn hương say.
thơ tình hoa muống biển (ảnh: internet) |
BÀI THƠ HOA MUỐNG BIỂN
Thơ: Ngọc Trâm
Tôi trở về qua lại bến sông xưa
Nơi phủ kín đôi bờ hoa muống biển
Màu tím trắng chợt thấy lòng xao xuyến
Câu chuyện tình bến vắng cũng buồn thay
Anh lên đường bịn rịn buổi chia tay
Theo tiếng gọi anh đi vì non nước
Chiếc khăn xoa cô vội trao mắt ướt
Khăn in hình muống biển gửi riêng anh.
Anh xa rồi cô ngóng đợi từng canh
Mơ bước chân ai quay về qua bến
Những dòng thư với bao lời trìu mến
Những hẹn thề cứ ngỡ sẽ trăm năm
Chiến tranh mà ngăn cách khiến bặc tăm
Rồi một hôm hung tin về xóm nhỏ
Anh tử trận nơi chiến trường… vụn vỡ
Hoa muống giờ tím rũ cánh buồn tênh
Cô lấy chồng nhưng sao cứ chênh vênh
Sau nhiều năm khi anh không về nữa
Hôm đón dâu bước chân như lần lữa
Cô dõi nhìn bên ấy bỗng hoen mưa
Ngày hòa bình một ngày nắng giữa trưa
Anh trở lại… đôi chân không lành lặn
Tin tử trận ngày xưa do nhầm lẫn
Tiếng vỡ òa vang cả khúc sông quê
Cô xa rồi anh buồn bã tái tê
Hoa muống biển khóc, cười không thành tiếng
Nghe cay xé trời bày chi xui khiến
Cho lỡ làng duyên phận bởi chia phôi
Rồi một người tìm đến bước chung đôi
Thương cảm anh thương binh nhiều nghị lực
Chiều sông vắng hai người nhìn xa hút
Gửi nỗi niềm trôi dạt chốn xa xăm
Hạnh phúc về khi tóc đã hoa râm
Người ta đến cho anh niềm vui sống
Cho anh cả khoảng trời riêng lắng đọng
Nhớ người và hoa muống biển ngày xưa.
CHUYỆN TÌNH HOA MUỐNG BIỂN
Thơ: Diệp Ly
Biển xanh xanh bờ cát vàng óng ả
Cơn gió chiều thong thả dạo xa khơi
Anh tìm em khi nắng tắt lưng trời
Hoàng hôn xuống chơi vơi chiều hoang vắng.
Trên tay anh cành hoa còn tươi thắm
Nhụy rung rinh tim tím sắc mây chiều
Anh thì thầm kể lại chuyện tình yêu
Của loài hoa hẩm hiu chiều ly biệt.
**********
Biển ngày xưa chưa có tên là biển
Chỉ mênh mông sóng nước quyện mây trời
Người ta thường gọi đó là trùng khơi
Từng ngọn sóng lả lơi hôn bờ cát.
Có chàng Biển sống cuộc đời hạ bạc
Tìm cá tôm giữa bát ngát nước trời
Ở nơi đây còn thưa vắng bóng người
Trên bờ cát một mái chòi đơn lẻ.
Làng bên cạnh cô Muống còn rất trẻ
Sống bằng nghề dệt vải với ươm tơ
Chữ nợ duyên Nguyệt lão đã sẵn chờ
Nên xa vắng nghe thẫn thờ thương nhớ.
Nàng chờ đợi mỗi khi thuyền đầy cá
Mối duyên tình chưa kết đã nồng say
Ai đâu ngờ trời gây cảnh đắng cay
Mang tang tóc đọa đày đôi tim nhỏ.
Đến một chiều khi tàn cơn giông bão
Nàng đợi chàng trong hư ảo hoàng hôn
Chân trời xa vẫn biền biệt cánh buồm
Con sóng lớn cuốn người thương đi mất.
Nàng vật vã từng ngày qua than khóc
Nhớ mong chàng chất ngất nỗi sầu thương
Đêm từng đêm chờ đợi quá mỏi mòn
Nàng gục chết lệ còn vương khóe mắt.
Linh hồn nàng hóa loài hoa trên cát
Vẫn ngóng chờ mỏi mắt cuối trời xa
Chờ từng cơn sóng nhẹ vuốt ve bờ
Mang hơi thở người thương về sưởi ấm.
Thời gian trôi dù đêm mưa ngày nắng
Đông hay hè thu vắng hoặc xuân tươi
Vẫn hoài mong mòn mỏi phía chân trời
Vẫn chờ đợi bóng một người da diết.
Chuyện ngày xưa một tình yêu bất diệt
Dệt cho đời tha thiết một vần thơ
Biển có tên từ đó đến bây giờ
Hoa muống biển vẫn đợi chờ muôn kiếp.
HOA MUỐNG BIỂN
Thơ: Nguyễn Minh Ngọc
Em chỉ là một bông hoa phiền muộn
Giống bao loài cũng muốn tỏa mùi hương
Giữa mây trời mơ mộng chuyện yêu đương
Liệu có ai đi trên đường đã gặp?
Biển ngoài kia mãi một màu xanh thẳm
Sóng vỗ về bờ cát trắng reo vui
Sao nơi em chẳng thấy nở nụ cười
Màu tím ấy hao gầy theo năm tháng
Có lẽ xót thương mối tình câm lặng
Sóng xô hoài mà hoa chẳng cách xa
Vẫn chọn nơi bờ cát trắng là nhà
Mặc bão giông…mặc mưa sa đưa đẩy
Mãi mặn mà với màu chung thủy ấy
Đợi một người vời vợi phía trời xa
Mang trong tim một nỗi nhớ thiết tha
Gắn với biển rất đậm đà đằm thắm !