Trời bắt đầu sang Đông rồi, Thái Dúi xin tổng hợp và chia sẻ đến độc giả chùm thơ chọn lọc viết về Mùa Đông thật là hay với những sáng tác mới nhất. Những bài thơ mùa đông buồn & lãng mạn bên dưới đây được chia sẻ lần đầu tiên trên internet, hi vọng sẽ mang đến những giây phút tuyệt vời cho các bạn!..
Sau chùm thơ này sẽ là chùm thơ mưa mùa đông thật tâm trạng trong không gian mưa buồn và lạnh lẽo của mùa đông, các bạn nhớ theo dõi nhé!..
#01.
MÙA YÊU – Thơ: Thu Hà
Cho em hỏi có phải mùa đông sang
Mùa lãng mạn ngập tràn lời yêu dấu
Từng đôi chim muốn tìm về bến đậu
Ghép tim hồng chung hộ khẩu phải không!
Lại hỏi em những cô gái chưa chồng
Có ước muốn thiệp hồng mùa đông tới
Có cô đơn khi yêu trong chờ đợi
Và ước tình sẽ khởi sắc đơm hoa!
Hỡi chàng trai trong khoảnh khắc giao hòa
Thu đã chuyển đông qua đầy giá lạnh
Chàng có ước ly rượu nồng sóng sánh
Bên lễ đường cùng cắt bánh trao duyên!
Mùa đông sang từng đôi ước chung thuyền
Đan mộng đẹp hàn huyên câu chuyện mới
Rằng ngày mai chẳng còn trong chờ đợi
Về bên nhau hạnh phúc bởi mùa yêu!
#02.
MÙA ĐÔNG KHÔNG LẠNH – Thơ: Thu Hà
Sáng mở cửa nghe tim mình náo nức
Đón nụ cười câu chúc khắp muôn nơi
Gió khẽ reo trong ngày mới vui cười
Ngày chủ nhật thắm tươi và rực rỡ
Ai bên ai sẽ chẳng còn một nửa
Sánh vai cùng thắp lửa suốt mùa đông
Tia nắng mai chiếu rọi cánh hoa hồng
Giọt sương đọng lung linh trong ngày mới
Ta ru mình bao tháng ngày chờ đợi
Đón mùa đông trao gởi những yêu thương
Bước chân đi trên khắp mọi nẻo đường
Lòng hoan hỉ toả hương theo ngày tháng
Mùa đông sang trong khung trời lãng mạn
Gom ân nồng trải thảm những ước mơ
Mỗi ngày sang đón nhận những bất ngờ
Em chẳng lạnh sợ chi mùa đông nữa.
#03.
MÙA ĐÔNG VẮNG ANH – Thơ: Nguyễn Thư
Đông đã về sương lạnh thấm vai em
Gió Bấc thổi mi nhèm chan nỗi nhớ
Cầu Nguyệt Lão vun tình ta duyên nợ
Sẽ thương hoài muôn thuở hẹn cùng nhau
Bởi yêu xa khiến tim nhỏ úa nhàu
Vần thơ viết gửi ngàn câu ước vọng
Anh đã đến mang lửa yêu cháy bỏng
Nhóm lửa lòng trông ngóng ngõ hồn si
Dấu yêu à! Đừng nói tiếng chia ly
Hình lãng tử níu ghì tim em mãi
Yêu tha thiết cõi lòng son ngây dại
Nét đài trang gửi trọn trái tim vàng…
Anh gắng chờ Mai Đào nở Xuân sang
Em muốn được bên chàng trong nắng ấm
Nguyện lòng giữ một tình yêu sâu đậm
Dõi trời Nam mi đẫm dạ không rời..
#04.
TÌNH EM MÙA ĐÔNG – Thơ: Nguyễn Thư
Đông đã về lạnh lắm phải không anh?
Nắng chợt tắt…mong manh làn gió bấc
Dòng cảm xúc trong em nhiều cung bậc
Nhớ về ai cho tiếng nấc nghẹn ngào.
Đông đã về chẳng dịu nỗi khát khao
Miền Hạnh Phúc ở nơi nào anh nhỉ?
Yêu thương ấy từng đêm vào mộng mị
Ru giấc nồng …tình Tri Kỉ in sâu…
Mình xa nhau dạ kìm nén giọt sầu
Đêm thao thức ngăn dòng châu nức nở
Ngày lại ngày …cứ đầy thêm nỗi nhớ
Khắc khoải chờ…đến vụn vỡ con tim
Hoàng hôn buông em mải miết kiếm tìm
Hình bóng ấy với dòng tin anh nhắn
Vượt bão tố trùng khơi hàng vạn dặm
Trao hương nồng đầy say đắm thiết tha…
Hẹn Xuân sang niềm vui được vỡ oà
Mai- Đào nở là ngày ta gặp gỡ
Vui Nam Bắc hoà chung cùng nhịp thở
Yêu rất nhiều…nỗi nhớ ở đầy tim…
#05.
LỤC BÁT TÌNH ĐÔNG – Thơ: Nguyễn Thư
Đông về gõ cửa anh ơi….!!!!
Chênh chao nỗi nhớ bao lời thiết tha
Tình em chẳng thể nhạt nhoà
Gửi anh trọn giấc mơ hoa tỏ bày
Tình này ấp ủ men say
Ngàn khơi vạn dặm từng ngày nhớ nhau
Vần thơ em dệt muôn màu
Duyên xinh em đợi trầu cau thắm nồng
Lửa lòng sưởi ấm đêm Đông
Chung trinh nguyên vẹn tim hồng trao anh
Dịu êm giấc mộng dỗ dành
Tình em đẹp ước mơ xanh bên chàng
Hẹn ngày chung bước tình lang
Đẹp duyên cầm sắc tim vàng gửi trao
Tình anh cháy bỏng ngọt ngào
Tình em sẽ mãi như sao sáng ngời…
#06.
MÙA ĐÔNG KHÔNG LẠNH – Thơ: Nguyễn Hưng
Hãy hát lên em khúc nhạc tình
Ươm màu đỏ thắm trên môi xinh
Nhớ em anh gửi vào cơn gió
Se sẽ ngoài hiên lá rung rinh
Đông đã về rồi em biết chưa ?
Bao nhiêu nhung nhớ mấy cho vừa
Chiếc áo có choàng em đủ ấm ?
Lối vắng em về có mù mưa ?
Anh viết cho em bản tình thơ
Nghe hồn da diết đến ngẩn ngơ
Nhớ ai mùa đông xơ xác lá
Thẫn thờ chân bước thấy bơ vơ
Ngoài trời lành lạnh gió heo may
Se sắt dâng tràn khoé mi cay
Khắc khoải cung đàn rung phím nhớ
Thao thức đêm này em có hay
Anh muốn gửi em những lời yêu
Có ngàn sắc thắm giấc mộng phiêu
Nụ hôn nồng ấm còn vương mãi
Sưởi ấm đời nhau hết cô liêu
Chẳng lạnh nữa đâu dẫu mùa đông
Đã trao ấm áp trái tim hồng
Cùng nhau ta hẹn mùa xuân mới
Nguyệt lão cùng vui chén rượu nồng.
#07.
CÓ MỘT MÙA ĐÔNG – Thơ: Nguyễn Hưng
Có một mùa đông vừa ngang qua phố
Mang nỗi buồn theo gió thoảng về đây
Có mình tôi với nỗi nhớ vơi đầy
Lang thang giữa trùng vây bao kỷ niệm.
Từng cơn lạnh vào hồn như xâm chiếm
Lá vàng rơi lưu luyến những cung đường
Tôi ngược về một thuở giữa mùa thương
Tìm lại em dáng hường ngày đông ấy.
Bao ấm nồng ngày nao như còn đấy
Xa nhau rồi lại thấy nhớ nhiều hơn
Giá ngày xưa mình đừng có dỗi hờn
Buổi biệt ly nguồn cơn cũng vì thế.
Dẫu lạc nhau giữa dòng đời dâu bể
Nhưng tình này đâu dễ nhuốm phôi phai
Hình bóng em vẫn theo suốt dặm dài
Chưa giây phút nguôi ngoai trong tâm trí.
Có một mùa đông ở từng ý nghĩ
Mang tái tê mộng mị nhớ về em
Là những khi gió bấc ngập bên thềm
Trong đơn lạnh… tôi thèm vòng tay ấm.
#08.
MÙA ĐÔNG VỀ – Thơ: Nguyễn Hưng
Đông đã về lạnh se từng cơn gió
Gọi đơn côi gõ cửa bước vào hồn
Khói lam chiều mờ mịt khắp cô thôn
Chiều hoang vắng hoàng hôn buông về tối
Nhớ thuở nào chúng mình còn chung lối
Đón heo may bối rối trước hiên nhà
Mùa cải vàng ôi rực rỡ thiết tha
Bến sông cũ ngân nga nghe gió hát
Anh nhớ em những chiều xa man mác
Cánh cò bay ngơ ngác giữa ngàn mây
Bao kỷ niệm như sóng vỗ trùng vây
Cứ kéo về đoạ đày trong tâm trí
Em trong anh ở muôn ngàn ý nghĩ
Chật đêm dài mộng mị những mùa yêu
Nỗi nhớ em bỏng rát như lửa thiêu
Cháy hồn anh tiêu điều miền hoang phế
Đã bao mùa trái tim anh nhỏ lệ
Mỗi thu tàn ai vẽ bóng sầu vương
Khi heo may lại nhớ một dáng hường
Đêm đơn lạnh canh trường nằm thao thức
Anh lắng nghe giọt sầu đang rưng rức
Cõi lòng hoang nức nở tiếng mưa tràn
Hồn quạnh quẽ như lạc bước quan san
Mùa đông về hoang tàn trong cõi nhớ.
#09.
BẤC VỀ – Thơ: Nguyễn Hưng
Đã nghe mùa đông đến thật rồi
Từng cơn gió lạnh tím trên môi
Xác xơ gốc bàng nơi cuối phố
Giá buốt trong lòng trái tim côi
Ngoài trời tiếng bấc rít từng cơn
Giấc mộng liêu trai bỗng chập chờn
Vườn uyển bóng hồng đâu chẳng thấy
Chỉ thấy cô phòng chiếu chăn đơn
Ta giấu vào tim vạn nỗi sầu
Hỏi lòng băng giá biết bao lâu
Tuyết rơi ngập lối sương vây kín
Cánh én xuân hồng sẽ về đâu ?
Hoàng hôn đã xuống bóng cô liêu
Mùa đông phủ sắc quá tiêu điều
Hun hút đường chiều người thưa vắng
Tê tái trong lòng giấc mơ phiêu
Gió vẫn bên ngoài tiếng than van
Buồn kéo vào tim cứ ngập tràn
Lệ ứa trên mi hờn đông giá
Trào tuôn kỷ niệm ngón tay đan
Đông đã về đây buốt tháng ngày
Mình ta tri kỷ chén rượu cay
Cô đơn dan díu hình với bóng
Mặc gió đông về cứ lắt lay.
#10.
CHƯA THẤY MÙA ĐÔNG – Thơ: Nguyễn Hưng
Tháng mười một vẫn chưa thấy mùa đông
Con đò ngang bên sông nằm quạnh quẽ
Đã lâu rồi từ ngày hai lối rẽ
Bến im lìm vắng vẻ dấu chân qua.
Tháng mười một mùa đông còn rất xa
Nắng vẫn đổ hiên nhà đầy lá trút
Anh vẫn thế ôm mảnh tình côi cút
Bao năm rồi chẳng chút bớt nguôi quên.
Gió heo may đã lãng đãng bên thềm
Sao mùa thu mang em đi đâu mãi
Bến sông xưa ngóng chờ ai trở lại
Mà chân trời xa ngái cứ mênh mang.
Bao con đường anh đếm bước lang thang
Hồn thẫn thờ nghe hàng cây xao xác
Nhớ thuở nào lời yêu nguyện ghi tạc
Sao giờ đây tình lạc lõng chốn nao ?
Vốn cuộc đời tựa như giấc chiêm bao
Nào ai muốn sa vào trong mộng lỡ
Nếu tình duyên là kiếp trước vay nợ
Anh ước mình ở đợ trọn đời nhau.
Vẫn ngóng đợi mùa thu sẽ qua mau
Lá thôi trút chân cầu nơi anh đứng
Và đông giá trên đôi tay đỏ ửng
Sẽ không còn khi nựng mái tóc em.
#11.
NỖI BUỒN MÙA ĐÔNG – Thơ: Nguyễn Hưng
Ta muốn xé trái tim thành trăm mảnh
Cho linh hồn thôi lạnh lẽo ngày đông
Nếu mỗi ngày dòng máu nóng còn hồng
Thì buốt giá còn đồng hành tê tái
Ta muốn thành một kẻ điên ngây dại
Để quên đi khắc khoải bao đêm trường
Chẳng phải nhớ vị ngọt những dư hương
Một cuộc tình vấn vương đầy nước mắt
Đông đang về cơn gió lùa lạnh cắt
Thấm vào tim đau thắt khối tình si
Ta bơ vơ trên lối vắng người đi
Nghe cô đơn thầm thì theo chân bước
Mặt hồ xưa đã cạn khô đáy nước
Cánh nhạn bay chẳng ước hẹn quay về
Cuộc tình buồn đâu dễ tỉnh cơn mê
Mùa thu tàn não nề bao lá trút
Còn mình ta với trái tim côi cút
Dọc đường đời hun hút nỗi sầu miên
Thương phận mình sỏi đá lắm truân chuyên
Nợ kiếp nào mà duyên đành lỡ hẹn
Biết làm sao khi tình không trọn vẹn
Lời yêu xưa nghẹn đắng ở trên môi
Bao nồng nàn nước mắt đã cuốn trôi
Kỷ niệm cũ xa xôi trong lạnh giá.
#12.
VÀ MÙA ĐÔNG – Thơ: Nguyễn Hưng
Em ở đâu khi mùa đông chạm ngõ ?
Có lạnh không khi gió bấc tràn về
Manh áo mỏng có chịu được tái tê
Khi màn trời đang lê thê lạnh cóng.
Vẫn thói quen cứ mỗi chiều anh ngóng
Đợi bình yên cùng giọng nói thân thương
Khuôn mặt em đỏ ửng đôi má hường
Cùng vòng tay thoảng hương làn tóc rối.
Đã bao mùa từ ngày chia hai lối
Anh gắng lòng trăn trối cuộc tình si
Bởi nhớ nhung thì cũng có được gì
Thêm nặng sầu trên mi hàng lệ ướt.
Nhưng mùa đông cơn bấc về lướt thướt
Bao chén nồng say khướt vẫn lạnh căm
Chiếu chăn côi chẳng đủ ấm anh nằm
Thì nỗi nhớ như dằm lại buốt nhói.
Thế là rồi mỗi chiều anh lại dõi
Dẫu biết rằng trên lối chỉ xác xơ
Và mùa đông mây xám đến vô bờ
Phủ buốt giá… giấc mơ ngày hạ cũ.
#13.
VIẾT TÊN EM – Thơ: Nguyễn Hưng
Viết tên em vào mùa đông băng giá
Nghe mưa lòng lã chã những giọt tuôn
Tuyết ngập rơi chất ngất những nỗi buồn
Cô phòng vắng gió luồn cơn tê tái
Tình chúng mình đã về nơi xa ngái
Kỷ niệm xưa còn mãi chẳng thể quên
Còn nhớ ngày môi ấm vẫn kề bên
Mùi hương ngát tóc mềm say nỗi nhớ
Ngày em xa trái tim anh tan vỡ
Giọt lệ trào gió bấc thấm lạnh căm
Linh hồn anh đau thấu tựa xuyên dằm
Cuối hoàng hôn xa xăm một dáng khuất
Anh sống sao khi nỗi sầu chất ngất
Con phố buồn kín chật bóng hình em
Mỗi một ngày lang thang trên lối quen
Anh lại nén giọt lấm lem khoé mắt
Gió bấc lùa vào hồn anh lạnh cắt
Thêm cồn cào se sắt cả chiều hoang
Giọt mưa đông bao tủi hận bẽ bàng
Nối thành dòng dâng tràn cơn thác lũ
Ngàn nỗi sầu về mùa đông trú ngụ
Màu hoang tàn vần vũ trái tim đau
Hẹn em nhé nếu mình có kiếp sau
Anh sẽ viết… trọn câu thề đã hứa.
#14.
LỐI VẮNG CÔ ĐƠN – Thơ: Nguyễn Hưng
Một mình tôi lặng lẽ giữa cô đơn
Nghe nỗi sầu đang hờn lên khoé mắt
Đông chớm về cơn gió lùa lạnh ngắt
Con đường chiều hiu hắt đến nôn nao.
Rộn rã quanh tiếng cười nói ồn ào
Sao vẫn thấy buồn trào trên môi đắng
Tôi lạc lõng giữa muôn ngàn tia nắng
Gắng mỉm cười sao chẳng thể tìm vui.
Dắt chiếc bóng bàn chân thấy ngậm ngùi
Bao nỗi sầu giấu vùi trong tán lá
Vẫn lối mòn sao hôm nay xa lạ
Những vạt chiều tơi tả cứ chênh chao.
Cớ làm sao buồn kéo đến thì thào
Đòi tri kỷ chiếm vào trong tâm trí
Tôi chỉ muốn niềm vui đến ngự trị
Thì buồn ơi… mi hãy khẽ ngủ yên.
Hoặc hãy đi đừng mang đến ưu phiền
Để tôi được du miên trong gió khẽ
Được lắng nghe mùa đông về rất nhẹ
Chút lạnh se đủ ghé đón giao mùa.
Tôi chẳng muốn cuộc đời là bán mua
Xin một lần được đùa vui với nắng
Quên đi hết bao tâm tư trĩu nặng
Được xoải nhìn mây trắng giữa bầu xanh.
Tôi ước muốn được đón gió trong lành
Buổi sớm mai long lanh giọt sương sớm.
#15.
BẤC LÙA – Thơ: Nguyễn Hưng
Biết không em… mùa đông về rồi đó ?
Thiếu vắng em con ngõ đẫm giọt sương
Hàng hoa sữa đêm đêm thôi toả hương
Vạt cỏ buồn vấn vương bàn chân cũ
Bấc lạnh về hàng cây thêm ủ rũ
Nắng co ro ẩn trú mái hiên nhà
Còn đâu đó tiếng dương cầm thiết tha
Nỗi u sầu chia xa thêm héo hắt
Ngày em đi cơn gió lùa lạnh cắt
Tái tê lòng nước mắt cũng cạn khô
Dòng lệ rơi đã ăm ắp mặt hồ
Hàng liễu rũ xác xơ trong giá buốt
Em đi rồi nghẹn ngào anh cố nuốt
Chẳng thiết gì trau chuốt lúc chiều buông
Nỗi nhớ em cào xé đến điên cuồng
Mỗi đêm về khi trăng suông tàn ánh
Em biết không… trong anh đang quá lạnh
Giữa dòng người vẫn quạnh quẽ mông lung
Nỗi cô đơn thăm thẳm đến khôn cùng
Linh hồn anh như trùng vây băng giá
Chia tay rồi… đường duyên chia đôi ngả
Đông lại về lã chã giọt mưa rơi
Con đường sầu mình anh bước đơn côi
Gió bấc lùa… tả tơi con tim vỡ.
#16.
CHÊNH CHAO MÙA ĐÔNG – Thơ: Hoàng Anh
Ở nơi ấy anh có lạnh lắm không
Có nhớ em khi mùa đông giá rét
Tình yêu em vẫn còn đây nguyên vẹn
Vẫn nồng nàn xao xuyến nghĩ về anh
Kỷ niệm yêu còn lưu bút mực xanh
Em cất kỹ dỗ dành tim lúc buốt
Vẫn còn nghe sóng lòng dâng cuồn cuộn
Vẫn yêu nhiều vẫn mong muốn ngày xưa
Ở nơi ấy trời đang nắng hay mưa
Ngày anh đi gió lùa thân em mỏng
Bài hát xưa vẫn còn đây vang vọng
Duyên lỡ làng trông ngóng dõi tình bay
Bắt đền anh đã bảo em mê say
Sao khiến em cuồng quay trong duyên phận
Định mệnh nào xui tình em vương vấn
Lối vào mơ sao đau đớn xót xa
Vẫn biết rằng tình anh chẳng khi nhoà
Sao vẫn đau.. lệ vỡ oà .. anh ạ.
#17.
CHỈ NHƯ LÀ MƠ – Thơ: Hoàng Anh
Gió đông về khô nẻ hết bờ môi
Mây trắng trôi loang bầu trời thương nhớ
Chẳng còn ai nên cuộc tình đà lỡ
Cứa tim mềm anh có xót xa không
Ai kết sợi đem giăng mắc tơ hồng
Duyên buồn lắm mùa đông hờn gió lạ
Mật ngữ yêu nay gió lùa tơi tả
Giấu một đời vữa lệ đá hồn hoa
Ngày nối đêm bằng tiếng khóc vỡ oà
Hình bóng xưa cũng chỉ là hư ảo
Nhớ một người mà sóng lòng điên đảo
Đan sợi tình dệt chiếc áo mồ côi
Ta thương tiếc cuộc tình mới thôi nôi
Ngàn năm tu được gặp người hôm ấy
Cắn bờ môi khẽ trách hờn run rẩy
Canh mạnh bà chắc đã khuấy rừng quên
Mùa sang mùa cứ nối tiếp triền miên
Đời lãng du sao ngồi thiền êm ả
Thôi anh hãy coi như mình xa lạ
Nhớ thương hoài tất cả cũng là mơ…
#18.
KHẮC KHOẢI MÙA ĐÔNG – Thơ: Bằng Lăng Tím
Đêm khuya vắng mảnh trăng ngà khuyết nửa
Gió nhẹ lùa bên ô cửa rèm lay
Nỗi niềm riêng cùng ai muốn tỏ bày
Dấu yêu hỡi! Anh có hay em nhớ
Đông lạnh giá tiếng Dế buồn than thở
Sương giăng mành hoa cỏ ngủ lặng im
Lửa hương yêu bao năm mãi đi tìm
Tình sâu đậm khắc trong tim từ ấy
Lời hẹn ước tháng năm còn nguyên vậy
Chờ một người xa cách mấy Đông qua
Khóe mi tuôn dòng lệ đẫm nhạt nhòa
Nơi đáy dạ xót xa ngàn cay đắng
Bàn tay lướt phím đàn trầm nốt lặng
Thổn thức lòng đêm trắng vẫn hoài mong
Ai nỡ chia sông ngăn cách đôi dòng
Ta ngược lối mùa Đông chờ khắc khoải.
#19.
LO GÌ LẠNH MÙA ĐÔNG – Thơ: Mạc Phương
Em hiểu mà … anh hãy cứ vui đi.
Giữa chợ đời mong chi lòng trắc ẩn.
Buồn hay vui cũng là do số phận.
Kiếp hồng hoa lận đận mãi còn gì ?
Em hiểu mà… anh hãy cứ đi đi.
Đừng ngoảnh lại mà vì em lần nữa.
Dẫu có biết đêm đêm em tựa cửa.
Mong nhớ anh lệ ứa ướt mi ngoan.
Em hiểu mà… chẳng giận dỗi đa đoan.
Anh mạnh khỏe bình an trên đường lớn.
Đừng thương em sóng buồn len gờn gợn.
Luôn mỏi mòn mỗi đợt gió đông về.
Em hiểu mà… khi căn gác tái tê.
Anh cũng mong người cận kề thủ thỉ.
Một vòng tay đâu phải là xa xỉ.
Cùng cảm thông tri kỉ nốt cuộc đời.
Em hiểu mà… nên vẫn gắng mỉm cười.
Vẫn mạnh mẽ như lời xưa chia sẻ.
Bên dốc đời em một mình lặng lẽ.
Vẫn đi về chờ vé chuyến tàu vui.
Em hiểu mà… cuộc sống lắm ngậm ngùi.
Phía trời xa ngọt bùi anh luôn nhớ.
Trái tim anh đã vì em ở đợ.
Mùa đông này đừng sợ lạnh cho em.
#20.
BẾN HẸN MÙA ĐÔNG – Thơ: Mạc Phương
Dấu yêu à, nắng nhạt phai sắc thắm.
Gió mùa về say đắm những ước ao.
Vòng tay anh xiết chặt nữa đi nào.
Để cõi mộng khát khao thêm lần nữa.
Lời yêu thương đã ngàn lần thất hứa.
Thu cũng tàn còn chan chứa niềm mong.
Đừng lỡ hẹn trên bến cũ sông Hồng.
Con đường đê ngóng trông ngày trở lại.
Vắng bóng anh môi hồng thêm trễ nải.
Chẳng ngày ngày mê mải để tô son.
Ngắm trời đông sương trải thảm đường mòn.
Nghe gió lùa cuộn tròn cơn lạnh giá.
Từng giọt sầu nối đuôi nhau lã chã.
Chân trời yêu nghiệt ngã lá vàng rơi.
Biết khi nào mây núi hết chơi vơi.
Con thuyền tình đến nơi bờ yêu dấu.
(đang còn cập nhật..)
Các bạn thân mến!, Các bạn vừa xem xong chùm thơ viết về Mùa Đông thật là hay với nhiều cũng bậc cảm xúc trên Thái Dúi Blog. Những sáng tác mới về Mùa Đông từ các thi hữu sẽ được Thái cập nhật thường xuyên và sớm nhất.
Hãy bày tỏ cảm xúc về Mùa Đông của bạn ở phần bình luận bên dưới nhé!..
Chùm thơ Mùa Đông hay lắm Thái ơi.