Những bài thơ thật tâm trạng viết về cơn mưa mùa đông lạnh lẽo với nhiều nỗi niềm, nỗi nhớ người yêu trong không gian buồn hiu quạnh. Chùm thơ tâm sự trong đêm mưa mùa đông với nỗi sầu vây kín..
thơ mưa mùa đông (ảnh: internet) |
***Xem thêm: Những bài thơ tình mùa Đông yêu thương hay nhất
Trời đã mưa nặng hạt … nhất là vào những đêm mưa thế này …khi tôi chỉ có một mình …xung quanh trống không vắng tênh và chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp. Tôi đành đứng dậy rồi tự pha cho mình một cốc nước cam có sẵn cho thêm một ít đường khuấy đều và bỏ vài cục đá lạnh. Tôi bật một đĩa nhạc bất kỳ tôi vớ được bên cạnh … tất cả cũng chỉ để có tiếng động hay là có tiếng người thì thầm để tôi thấy mình không còn một mình nữa.
Tôi thức cả đêm …ngồi đếm những hạt mưa rơi trên mái nhà xuống thềm và không thể ngủ được .Tôi sợ những lúc ngủ rồi bỗng giật mình thức giấc như vậy để đếm mưa rơi lắm . Tôi sợ cả quá khứ lẫn tương lai của mình cứ ùa về khi có dịp mưa .Tôi thấy buồn quá …chân tôi chẳng muốn chạm đất …
Ôi …sao ngoài kia mưa cứ rơi hoài thế …một đêm dài …thấy mình nhỏ bé chơi vơi quá …gió mùa đông đã ùa về làm tôi tim buốt lạnh …Mưa ơi… sao vô tình không chịu tạnh …cứ mãi rơi hoài …gió thì như gào thét tên ai .
Tôi thấy lạnh …đèn vàng nơi góc phố vẫn sáng …như tôi đang đợi ai đó … không về ………!
#01.
MƯA MÙA ĐÔNG – Thơ: Vũ Thắm
Dấu yêu ơi! Ngoài trời đang mưa đó
Mưa gió mùa đông bắc có biết không
Ai cũng bảo tình yêu luôn thắm nồng
Sẽ ấm áp trong ngày đông giá lạnh
Nhưng khi mưa em thấy mình hiu quạnh
Chẳng vui gì lòng canh cánh buồn thêm
Đâu cùng anh chia sẻ những nỗi niềm
Còn hạnh phúc êm đềm đâu chẳng thấy
Điểm tựa nào để vững lòng tin cậy
Khi trao anh tình yêu ấy chân thành
Sao em thấy thật sự quá mong manh
Đêm gối chiếc bên mành lệ đẫm ướt
Nếu có ước mong thời gian đảo ngược
Để tim hồng đừng có xước thương đau
Nếu một ngày chúng mình có gặp nhau
Thì anh hãy vội bước mau đi nhé
Đừng bao giờ tỏ tình thương nhỏ nhẹ
Mặc cho em lặng lẽ bóng đơn côi
Giấc mộng điệp giờ tan biến mất rồi
Chỉ còn đó tim bồi hồi nghẹn ức
Em không biết là mơ hay sự thực
Lòng ngổn ngang day dứt nghĩ trăm điều
Đường vào đời sao quạnh vắng cô liêu
Đường vào yêu sao quá nhiều cay đắng!!
#02.
MÙA ĐÔNG THƯƠNG NHỚ – Thơ: Dung Trần
Đông về rồi sao mưa còn ngăn lối
Để cô phòng ngóng đợi khách đường xa
Đã từ lâu chẳng trở lại quê nhà
Cho vụn vỡ nhạt nhoà hồn nhi nữ
Nơi phương xa sống cuộc đời viễn xứ
Bụi phong trần lữ thứ thích mộng mơ
Để cho Em phải khắc khoải mong chờ
Thân cô lẻ bơ vơ sầu vương vấn
Gió lạnh buốt vào Đông Em cảm nhận
Nỗi cô đơn bạc phận kiếp má hường
Để chiều về tràn ngập với yêu thương
Nhìn ngọn cỏ giọt sương hồn trăn trở
Bao kỷ niệm cho cõi lòng thêm nhớ
Lạnh đêm về nức nở giấc nào yên
Nỗi suy tư hồn cảm thấy lụy phiền
Dấu tất cả niềm riêng vào cõi mộng.
#03.
MƯA TRÊN PHỐ MÙA ĐÔNG – Thơ: Đức Thọ
Mưa mùa đông về trên từng con phố
Đường ướt nhèm như đánh đố đi nhanh
Giờ tan tầm đường trật cứng hết tranh
Muốn bon chen cũng chịu đành dừng lại
Người thì đông xe cộ nhiều quá tải
Đường sửa sang không trống trải nữa ta
Ai cũng muốn về nhà nhanh thiệt mà
Nhưng đừng vội nhiều lắm nha va trạm
Ngày mùa đông mưa về luôn ảm đạm
Trời giăng mành như trải thảm mịt mùng
Buồn không em anh buồn lắm vô cùng
Ngồi một mình cứ lạnh lùng chẳng nói
Mùa lạ thay vừa ăn đã thấy đói
Sáng trưa chiều rồi đến tối như nhau
Công việc nhiều phải chạy khắp cho mau
Thôi nhịn vậy đêm về xong ăn uống
Mưa thì mưa cũng không nên cà cuống
Đi chậm thôi đừng sung sướng ga vào
Không ổ Trâu ổ Voi các bác chào
Nằm một chỗ lòng đảo chao khổ lắm
Ra ngoài trời bây giờ như đi tắm
Mưa rơi hoài chẳng nhìn ngắm được ai
Lạnh giá băng không chân ngắn chân dài
Đợi xong việc về nhà ngay ăn ngủ.!
#04.
MƯA MÙA ĐÔNG – Thơ: Nguyễn Thế Hữu
Cơn mưa nào, về ngang phố chiều nay
Từng giọt rơi, ướt hồn ta lạnh giá
Để sóng tình, xô buồng tim nghiêng ngả
Em phương nào, giờ chắc đã quên anh
Cơn mưa nào, về trên lối…mong manh
Bao kỷ niệm, đã tan thành sương khói
Có đôi lúc, lặng buồn anh thầm hỏi
Nếu không yêu, em hãy nói rồi xa
Cơn mưa nào, về trên lối anh qua
Em đã đi, những mùa hoa bỏ lại
Anh cũng biết, chia ly là…xa mãi
Sao lòng còn, khắc khoải một niềm đau
Cơn mưa nào, về trên lối không nhau..!
..Hết rồi cái cảm giác trong trẻo của mùa thu…Giờ chỉ là những cơn mưa đông mang theo sương giá. Những hạt sương rơi bên bãi cỏ ven đường như còn giận dỗi, vấn vương chưa muốn xa hẳn mùa thu. Sương rơi ướt hết tóc làm nặng ướt bờ mi. Len lỏi trong từng nhành cây ngọn cỏ cái rét đầu đông đã rục rịch trở về…
Ta chả thể làm gì để níu kéo những hạt nắng hiếm hoi sót lại của những ngày thu. Kỉ niệm đã qua chỉ làm nỗi buồn tròn vo mắt hỏi: Quá khứ xa dần rồi sao không hướng tới ngày mai?
Ngày mai! ….Ngày ta tạm biệt thêm một tuổi để bước sang tuổi mới! Ngày mai sẽ là những gì đang đón đợi ta?
#05.
CHIỀU ĐÔNG MƯA ĐỔ – Thơ: Đoàn Hạnh
Chúng mình đã đi qua
Mùa thương kề mùa nhớ
Thân quen từng hơi thở
Xây hạnh phúc nồng nàn.
Tình yêu mãi chứa chan
Nếu ân tình trọn vẹn
Những nẻo đường cuộc sống
Cần có sự sẻ san.
Bao vất vả gian nan
Ta cùng nhau cố gắng
Từ hai bàn tay trắng
Chẳng quản ngại vươn lên.
Nhưng người đã vội quên
Nghĩa tình trong gian khó
Yêu thương và gắn bó
Đã dần dần nhạt phai.
Vì đâu trăng chia hai
Đò xưa thuyền lạc lối
Nhành hoa ly bối rối
Khi mùa về ngát hương.
Thôi nhé, chẳng còn thương
Vấn vương chi thêm khổ
Giữa chiều đông mưa đổ
Lệ đắng…tràn đẫm mi
Hai người…hai lối đi.
#06.
MƯA MÙA ĐÔNG – Thơ: Mạc Phương
Em muốn nghe anh hãy nói một lời.
Dù lời ấy khiến em buồn dữ dội .
Nhưng nỗi đau lại không hề giả dối.
Một lời thôi nén khóc để mỉm cười.
Mùa đông về nỗi nhớ lại chơi vơi.
Mưa nặng hạt não nề dòng kí ức.
Lầy lội bùn em không còn đủ sức.
Lê bước chân khó nhọc đến bờ yêu.
Khung trời xưa mưa dẫm nát tiêu điều.
Gió ào ào kỉ niệm rơi lả tả.
Con đường tình âm u và nghiệt ngã.
Lá vàng bay lạnh giá trái tim buồn.
Ngoài trời mưa hay nước mắt em tuôn.
Từng giọt sầu thấm sâu nơi lồng ngực.
Lỡ vấn vương nắng hạ vàng nóng bức.
Giữa dòng đời rưng rức bóng hình anh.
Tủi phận mưa bong bóng vỡ tan tành
Lau dòng lệ gạt bão lòng giằng xé.
Khúc nhạc buồn vẳng bên tai nhè nhẹ.
Đời ghập ghềnh mỏi gối bước chân đi.
Em nán đợi cũng chẳng để làm gì?
Thả theo mưa câu hẹn thề năm ấy.
Trời có mưa hay nắng hồng vẫn vậy.
Ngẩng cao đầu nhìn về phía tương lai.
Dẫu nhọc nhằn cũng có một bờ vai.
Hãy nâng niu và tựa vào khe khẽ.
Để nỗi đau sẽ ra đi lặng lẽ.
Mùa xuân về lại rực rỡ sắc hoa.
#07.
MƯA ĐÊM MÙA ĐÔNG – Thơ: Xuân Đào
Mưa rơi tầm tã rét chiều đông
Giá buốt hồn ta chạm đáy lòng
Biển giận hay hơn mà cuộn sóng
Trăng tàn vệt sáng rọi qua song
Hiên đời ngỡ đã gặp tình yêu
Bão táp mưa giông khổ đã nhiều
Nặng gánh gia đình nên phải cố
Năm dài tháng rộng hoá mây phiêu
Mưa tuôn xối xã , gợi niềm đau
Sấm chớp rền vang lộng thét gàu
Gió rú lay rung nhà vắng vẽ
Đêm dài quạnh quẽ tiếc cho nhau
Mưa sầu thấm lạnh bới đơn côi
Ước một vòng tay siết chặt rồi
Hạnh phúc là ta cùng thấu hiểu
Thương nhau đến chết chẳng xa rời.
#08.
MƠ HOA – Thơ: Tố My
Trời vào đông mưa phùn rơi rả rích
Hoang hoải buồn đêm tĩnh mịch cô đơn
Gió lùa vào qua khe cửa từng cơn
Bờ vai lạnh em chập chờn không ngủ
Tình trao anh cũng mới vừa chớm nụ
Một mùa thu em ấp ủ ươm mầm
Ước hẹn ngày mình kết tóc trăm năm
Sao trống vắng còn xa tầm tay với
Giờ lại đón mùa đông lạnh đang tới
Thương anh nhiều người hỡi có biết không
Đêm cô đơn quạnh quẻ chốn loan phòng
Chăn niệm ấm sao bằng vòng tay ấm
Dấu yêu ơi! Nhớ anh má ướt đẫm
Mà lợt phai môi mộng thắm má hường
Chờ anh về ta thêu dệt uyên ương
Bên nhau mãi suốt đêm trường giá lạnh
Ta hạnh phúc khi có nhau bên cạnh
Bắt đền anh cả ánh mắt đợi chờ
Đã bao ngày tình ta dệt vần thơ
Đến hôm nay ước mơ thành hiện thực
Anh biết không em thấy đau lòng ngực
Chắc nơi xa anh thao thức đêm trường
Giờ đôi mình còn cách biệt hai phương
Nhưng trái tim luôn hướng về nhau mãi
Hẹn cùng nhau hết đông xuân gặp lại
Hoa tươi hồng nở trãi khắp chân mây
Ngày xuân tươi mình sẽ được sum vầy
Niềm vui sướng đông đầy yêu thương nhé!!
#09.
MÙA ĐÔNG NỖI NHỚ – Thơ: Dương Huỳnh
Đông về giọt nắng hanh hao
Đọng trên tàn lá rơi vào lối đi
Gió đưa khe khẻ thầm thì
Như lời hờn trách người đi chưa về
Chiều đông mây phủ tứ bề
Giọt mưa lất phất… não nề người xa
Thu tàn đông vội đi qua
Lẻ loi thân phận chỉ ta một mình
Đêm mưa …song cửa lặng nhìn
Sợi thương rớt xuống vô tình vội tan
Trải lòng nỗi nhớ mênh mang
Trông về khoảng lặng lòng càng quặn đau
Tình xưa nay bạc mái đầu
Nhớ người nơi ấy ….tủi sầu niềm mong
Đông về nặng trĩu cỏi lòng
Thương cho thân phận long đong xứ người.
#10.
THƠ TÌNH MÙA ĐÔNG – Thơ: Hạnh Ngọc
Mưa cứ rơi rơi hoài trên phố nhỏ
Mưa ngoài trời hay mưa bão trong ta
Mưa mang bao hạt nặng những xót xa
Lòng nhân thế nghe dâng sầu nức nở
Thu đã qua mà Đông còn cứ ngỡ
Đem nắng hồng sưởi ấm cõi lòng ta
Như đang còn vọng lại khúc tình ca
Nghe ray rứt một thời ta thương nhớ
Thu mới đến mà ra đi đành nỡ
Tình vừa nồng sao vụn vỡ chia xa
Để Đông về lạnh lắm những thiết tha
Gọi mưa đến đem sầu giăng ngập lối
Nếu một mai thuyền đỗ sang bến mới
Nhớ vui nhiều và hạnh phúc biết không
Để bến xưa thôi thao thức cõi lòng
Đông giá rét không lo người lạnh lẽo…
#11.
MƯA TRÊN PHỐ NHỎ – Thơ: Bằng Lăng Tím
Mưa về trên phố nhỏ
Giot nhớ tan vào lòng
Thời gian mãi đếm đong
Người không về trở lại
Mưa chiều buồn tê tái
Khắc khoải chờ tháng năm
Đếm giọt thương âm thầm
Lạnh căm mùa Đông tới
Giọt mưa giăng khắp lối
Dế trỗi khúc nhạc buồn
Hạt ngắn dài mãi tuôn
Tiếng chuông chùa ngân vọng
Một mình em lẻ bóng
Dậy sóng lòng anh ơi
Nhắn gửi gió đôi lời
Chơi vơi chiều mưa lạnh.
#12.
MƯA – Thơ: Hồng Chiên
Em tặng anh bài thơ tình tha thiết
Lời ngọt ngào mang hương biển em trao
Bao yêu thương hòa nhung nhớ dạt dào
Gởi đến anh biết bao niềm thương nhớ
Những ngày qua vần thơ còn dang dở
Chưa hoàn thành em đâu nỡ trao anh
Đông sang rồi lòng biển lại thêm xanh
Trong cái gió hanh hanh se se lạnh
Viết vần thơ khi mưa còn chưa tạnh
Gởi giọt buồn hòa nhung nhớ hanh hao
Nhờ mưa kia mang tới những nơi nào
Có nhớ thương vấn vương bao ngày tháng
Trong cơn mưa em mơ mình lãng mạng
Đứng chờ anh khi chạng vạng lên đèn
Nép thân mình nghe hơi ấm thân quen
Ngọn gió lùa qua rèm mơ vụt tắt…
Phút thẫn thờ giọt buồn vương mi mắt
Tựa mưa rơi cho nắng tắt trời chiều
Ta chờ nhau trong nỗi nhớ quạnh hiu
Em lại thấy… con tim mình… lệ nhỏ…
Trong cơn mưa… nỗi nhớ thêm… vò võ…
#13.
ĐÊM MƯA MÙA ĐÔNG – Thơ: Võ Ngọc Cẩn
Đêm giá rét cho lòng ai thổn thức
Mưa vô tình xua ký ức về đây
Mưa nhạt nhòa che khuất lối tương lai
Mưa cho cõi hồn ai thêm cô độc
…
Nghe bên thềm tí tách giọt nỉ non
Nằm thao thức lòng héo hon sầu muộn
Xa nhau rồi … trời ơi… tôi nào muốn
Người phương trời thương nhớ kẻ phương xa
Còn gì không kỷ niệm của ngày qua
Nơi xa đó người có qua lối cũ
Mưa nửa đêm có làm người mất ngủ
Có nhớ người ngày cũ nữa hay không
Tiếng mưa ơi đừng réo rắc trong lòng
Đừng gieo đắng gieo cay trong đáy mắt
Tiếng mưa khuya khi khoan khi thì nhặt
Như bước chân hiu hắt giữa đêm mưa.
#14.
MƯA ĐẦU MÙA – Thơ: Nguyễn Hưng
Dường như đông đã về bên ô cửa
Mang mưa chiều chất chứa những tái tê
Ta lại nhớ một thuở ấy môi kề
Bao nồng ấm đê mê miền ân ái.
Thời gian trôi người đi không trở lại
Còn lại ta khắc khoải phía chân trời
Dõi cánh nhạn biền biệt cuối mù khơi
Thương lá rụng chơi vơi ngày mưa gió.
Dẫu dằn lòng chân lãng du đây đó
Nhưng nỗi sầu thật khó để nguôi ngoai
Càng cố quên càng nhớ một hình hài
Dẫu thu về nhạt phai trên màu lá.
Đông lại đến gieo sầu từ muôn ngả
Mưa đầu mùa lã chã thấy lạnh căm
Trong tim ta nhói buốt tựa xuyên dằm
Lòng chợt ước về thăm ngày hạ cũ.
Nhớ ngày đó bằng lăng vừa hé nụ
Tím xuyến xao ấp ủ giấc mộng hường
Phượng rực trời thắp lửa gọi yêu thương.
Hoà nhịp thở đêm sương đầy khao khát.
Giờ còn gì trên môi ngoài đắng chát
Đã xa xôi giọng hát buổi trưa hè
Mùa đông về tắt lặng khúc tình ve
Hồn buốt giá như nghe tràn gió bấc.
Mưa cứ rơi tựa muôn ngàn tiếng nấc
Cứa vào tim từng tấc quá xót xa
Chợt rưng rưng giọt lệ trên mi nhoà
Biết bao giờ thiết tha như từng đã ..
Ngoài trời mưa hay trong lòng tầm tã
Xói vào tim rệu rã cả linh hồn
Kỷ niệm cũ sao chẳng thể vùi chôn
Mà cứ về… cào cồn trong mưa lạnh.
#15.
LỤC BÁT MƯA ĐÔNG – Thơ: Liên Phạm
Mưa rơi, rơi khắp phố phường
Khiến cho em thấy… Vấn vương tơ lòng
Đan xen những giọt mưa hồng
Tái tê gió lạnh… Mùa đông đến rồi….
Hạt mưa rơi rớt bên đời,
Gió lay cành lá… Nhẹ rơi bên thềm.
Mưa rơi ướt mặn môi mềm,
Gió đông da diết… Càng thêm u sầu…
Lung linh từng hạt mưa ngâu
Như dòng lệ đổ… Đượm màu nhớ nhung.
Mưa gieo những nỗi sầu chung,
Hỏi người yêu dấu… Có cùng nỗi đau…?
Lòng em bỗng thấy nghẹn ngào,
Cô đơn gối chiếc… Chìm vào không gian.
Để trong giấc ngủ nồng nàn,
Cùng anh đắm đuối… Mộng vàng yêu thương!
Đâu còn những giọt sầu vương,
Yêu thương giăng khắp… Nẻo đường em đi…
Niềm vui ngời sáng trên mi,
Đôi môi tươi thắm… Khắc ghi nguyện thề.
Cùng nhau hoà quyện đam mê
Bên nhau giữ chọn… Lời thề chung đôi…
Dịu dàng như áng mây trôi,
Chìm trong biển nhớ… Ngập trời yêu thương.
Hạt mưa vương vấn, vấn vương
Ngọt ngào hai trái tim hường… Trao nhau!
#16.
MƯA ĐÊM – Thơ: Mùa Băng Giá
Nghe không anh hạt mưa rơi tí tách
Đêm đông buồn, lạnh ngắt trái tim côi
Tìm nơi đâu những giây phút bồi hồi
Mong biêt mấy lời yêu thương say đắm
Mưa đông buồn, heo may về lạnh lắm
Nghe giọt sầu vương đọng ở khóe mi
Đã hết rồi thôi nhé khúc tình si
Xin trả lại …lời tạ từ không nói.!
(đang cập nhật…)
Hay quá em iu!
Chúc em tuần mới tháng mới nhiều niềm vui và gặt hái nhiều thành công nha!
Ngày đông mờ mịt mưa sa
Phố xưa, đường cũ nhạt nhòa lặng không
Chìm trong nhạc khúc mùa đông
Câu thơ ai viết ướt lòng chiều nay
Rượu thừa một thoáng nồng say
Bóng mưa tràn xuống bờ vai gạn sầu
Lần tìm cánh vạc ngang cầu
Ngả nghiêng nét chữ thơ chiều mưa đông.