Những bài thơ buồn khi nhớ về tình yêu xưa, kỷ niệm cũ

Những bài thơ tâm trạng buồn khi chợt nhớ về tình yêu xưa, nhớ về những kỷ niệm của một thời yêu nhau, mà giờ đây cả 2 đã xa nhau mãi mãi…

  1. Dĩ Vãng – Thơ: Ngọc Hân
  2. Hồn Hoang – Thơ: Ngọc Hân
  3. Miền Ký Ức 1 – Thơ: Ngọc Hân
  4. Miền Ký Ức 2 – Thơ: Ngọc Hân
  5. Hoài Niệm – Thơ: Ngọc Hân
  6. Nỗi Niềm – Thơ: Ngọc Hân
  7. Nhớ Về Em – Thơ: Toàn Tâm Hòa
  8. Nhớ Người – Thơ: Ngọc Hân
  9. Viết Cho Mùa Đã Cũ – Thơ: Thiên Gia Bảo
  10. Kí Ức Xưa – Thơ: Cao Hằng
  11. Hoài Niệm – Thơ: Hạnh Ngọc
  12. Lối Xưa Kỷ Niệm – Thơ: Tùng Nguyễn
  13. Trả Em Về – Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
  14. Trả Lại Lời Yêu – Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
  15. Tình Xưa Phai Dấu – Thơ: Vũ Thắm
  16. Vĩnh Biệt Tình Xưa – Thơ: Nguyễn Quang Long
  17. Không Tin Là Sự Thật – Thơ: Nguyễn Đình Huân
  18. Em Muốn Quay Về – Thơ: Nguyễn Đình Huân
  19. Dĩ Vãng Tình Xưa – Thơ: Nguyễn Đình Huân
  20. Đường Ngược Chiều – Thơ: Dương Hoàng
  21. đang cập nhật..

Những bài thơ buồn khi nhớ về tình yêu xưa, kỷ niệm cũ

#01.

DĨ VÃNG – Thơ: Ngọc Hân

Bấy lâu rồi ta vẫn nhớ người thôi
Vẫn yêu thương, ngậm ngùi mà da diết
Vẫn ngóng trông dẫu phương trời cách biệt
Vẫn nồng nàn như thuở biết đắm say

Phương trời nào, người dưng hỡi có hay
Ta vẫn nhớ những tháng ngày xưa cũ
Kỷ niệm xưa vẫn nâng niu, gìn giữ
Chút hương đầu nên mãi cứ thiêng liêng

Ta giữ lại cho mình khoảng trời riêng
Miền ký ức hồn nhiên mà trong sáng
Chẳng thể nào vùi chôn vào quên lãng
Dặn với lòng ngày tháng đã lùi xa

Nhớ về người trong khoảng thời gian qua
Và đôi lúc muốn hai ta gặp gỡ
Nhưng lại nghĩ mình đã không duyên nợ
Khẽ mỉm cười, tình dang dở…khó phai !

Gói vào lòng để hướng tới tương lai
Cùng nguyện ước cho ngày mai tươi sáng
Hãy coi nhau là một miền dĩ vãng
Để suốt đời cùng năm tháng nhớ thương!

Những bài thơ buồn khi nhớ về tình yêu xưa, kỷ niệm cũ

#02.

HỒN HOANG – Thơ: Ngọc Hân

Chẳng là gì trong nỗi nhớ của nhau
Nên hình bóng cũng nhạt màu vội vã
Vừa yêu thương mà giờ thành xa lạ
Lời hẹn thề chắc cũng đã phôi pha

Chẳng là gì nên cứ thế cách xa
Cứ hờ hững bước qua nhau lặng lẽ
Chẳng còn ai thấy con tim giằng xé
Nhớ cồn cào như một kẻ khùng điên ?

Chẳng là gì nên cứ thế lãng quên
Lời hứa hẹn cùng bên nhau sớm tối
Chắc người ta đã vô tình quên vội
Nhắc làm gì cho thêm nỗi xót cay

Chẳng thể nào nói hai tiếng chia tay
Ý nghĩa không khi nồng say đã hết
Có thể nào chỉ vậy thôi…tình chết !
Lặng im là chấm dứt mọi quan tâm !

Chẳng là gì nên cứ thế lặng câm
Và cứ thế âm thầm không lời ngỏ
Yêu thương xưa mỏng manh như là gió
Cuộc tình buồn như lá cỏ …hư hao

Chẳng là gì nên chẳng thấy chênh chao
Chẳng nhói đau, chẳng u sầu héo hắt
Lửa yêu thương cũng vô tình dập tắt
Mình vô tình góp nhặt mảnh hồn hoang!


#03.

MIỀN KÝ ỨC 1 – Thơ: Ngọc Hân

Chút ngỡ ngàng khi chợt nhận ra nhau
Chút xót xa về một miền ký ức
Chút tái tê, ngỗn ngang nơi lồng ngực
Chút nghẹn ngào, đánh thức một niềm đau

Cứ ngỡ rằng quá khứ đã vùi sâu
Miền ký ức cũng nhạt màu thương nhớ
Đến hôm nay khi vô tình gặp gỡ
Nhói trong lòng, tim vụn vỡ…mắt cay …!

Thơ nhớ về những kỷ niệm đẹp với người yêu cũ

#04.

MIỀN KÝ ỨC 2 – Thơ: Ngọc Hân

Em đã thôi không còn chờ còn đợi
Không nhớ mong không chới với không sầu
Không nghĩ nhiều nên cũng bớt đớn đau
Câu chuyện cũ chôn sâu vào dĩ vãng

Rồi mọi thứ sẽ chìm trong quên lãng
Ai yêu ai, ai khắc khoải đợi chờ
Ai lạnh lùng, ai hờn giận vu vơ
Ai hứa hẹn, ai ngẫn ngơ…hy vọng

Khi yêu thương đã không còn dậy sóng
Trái tim này hết trông ngóng vấn vương
Rồi mai đây ta mỗi đứa một đường
Xin trả lại những niềm thương nỗi nhớ

Yêu làm chi cho tim nhiều vụn vỡ
Nụ chân tình mà chẳng nở thành hoa
Thời gian trôi kỷ niệm cũng nhạt nhòa
Dư âm cũ trôi xa miền ký ức!

#05.

HOÀI NIỆM – Thơ: Ngọc Hân

Ở bên anh bây giờ là người khác
Chuyện tình mình như gió thoảng mà thôi
Chỉ còn em ngồi ngắm ánh sao trời
Thầm cầu nguyện cho người luôn hạnh phúc

Ở bên anh bây giờ là lời chúc
Là yêu thương là những lúc vui đùa
Là đêm dài không chờ đợi dưới mưa
Không vương vấn chuyện ngày xưa mệt mỏi

Em trong anh là muôn ngàn dấu hỏi
Khiến anh đau với những nỗi muộn phiền
Ừ thôi thì mình chẳng có nợ duyên
Anh quay bước…tình đầu tiên khép lại.!

Ừ có lẽ vì em còn khờ dại
Chẳng nâng niu nên mãi mất nhau rồi
Dấu yêu giờ nhiều ít cũng phai phôi
Xin giữ lại một thời yêu nông nổi

Ừ em biết em là người có lỗi
Nên bây giờ mình mỗi đứa một phương
Cố nhân ơi hai ta chẳng chung đường
Nhưng sâu thẳm lòng còn thương nhiều lắm!

Thơ tình yêu xưa

#06.

NỖI NIỀM – Thơ: Ngọc Hân

Giọt lệ tình có lẽ cũng đã vơi
Chẳng muốn nhớ về cái thời xa vắng
Nhưng mà sao khi màn đêm tĩnh lặng
Bóng hình người đeo đẳng mãi tâm can

Người yên bề, ta cũng đã sang ngang
Sao vẫn cứ đa mang thời hoa đỏ
Bài thơ xưa vẫn còn trong dang dở
Khúc nhạc lòng ai mở lối yêu thương

Em dối lòng trốn tránh những tơ vương
Muốn được sống kiếp vô thường lặng lẽ
Chỉ tiếc mình trước cuộc đời…nhỏ bé
Chẳng thể nào mạnh mẽ được như ai

Tình bây giờ nhiều ít đã tàn phai
Nhưng nỗi nhớ theo ngày dài lớn mãi
Em biết mình luôn là người khờ dại
Quá khứ rồi, hiện tại vẫn nặng mang

Cố thả hồn cho nỗi nhớ đi hoang
Khi ngoảnh lại vết loang chiều đổ bóng
Chẳng thể nào xóa tan niềm hy vọng
Vẫn đợi chờ mong ngóng một người xa!


#07.

NHỚ VỀ EM – Thơ: Toàn Tâm Hòa

Có một ngày anh chợt thấy đơn côi
Khi khúc yêu đã lạc rồi dấu vết
Trái tim nồng cứ ngỡ rằng đã chết
Và nhịp đời giống như vệt sương tan

Em chỉ còn trong hoài niệm mênh mang
Khi dấu yêu bụi thời gian phủ bám
Anh đâu phải là con người vô cảm
Nên nỗi đau đã chạm đến tận cùng

Và từng ngày anh lại viết mông lung
Câu thơ bỗng dạt dào từng nhịp phách
Nỗi nhớ em cứ chạm vào bằng trắc
Trải lòng mình theo dòng mạch phiêu linh

Anh mãi tìm chút ánh nắng bình minh
Nhưng em ơi dường như mình… không thể!
Em xa lắc ở chân trời góc bể
Đã mấy mùa như thế… nhớ về em!

Ảnh tình yêu thời học sinh

#08.

NHỚ NGƯỜI – Thơ: Ngọc Hân

Anh có biết chiều này em nhớ lắm
Ánh mắt buồn xa thẳm đến mênh mông
Mình bây giờ đã hết những ngóng trông
Sao chẳng thể đành lòng mà quay bước

Trái tim em là muôn vàn vết xước
Ai hứa cùng chung mộng ước sánh đôi
Mà giờ đây mỗi đứa một phương trời
Buồn thương nhớ người ơi anh có biết

Ai đã từng trao niềm yêu tha thiết
Để tim này da diết mộng uyên ương
Chiều hạ vàng tím hết những nhớ thương
Mình em bước trên con đường lộng gió

Mình xa nhau còn bao lời chưa ngỏ
Trăng hạ tuần còn sáng tỏ vườn yêu
Mà bỗng dưng sao lại hóa tiêu điều
Để em phải ôm thật nhiều tiếc nuối

Có phải đâu là thứ tình mê muội
Lửa khát khao chưa nguội lạnh bao giờ
Chợt thấy mình cô lẻ những bơ vơ
Nên chát đắng từng lời thơ sầu héo.

#09.

VIẾT CHO MÙA ĐÃ CŨ – Thơ: Thiên Gia Bảo

Vệt loang chiều đổ tím phía trời xa
Nơi mắt biếc đã nhạt nhòa tiếng nhớ
Vạn lời thương trong tim còn nức nở
Lòng nghẹn ngào tiễn mùa cũ đi qua…

Mai em về nơi ấy với người ta
Anh chỉ còn là mùa vàng đã cũ
Đoạn đường yêu trong áo màu tím đỏ
Sánh vai người em có thấy vui không…?

Một đoạn đường mà cách biệt dòng sông
Đôi thuyền mộng không về chung bến đỗ
Mùa yêu thương úa tàn trong dang dở
Lệ hai hàng ai khóc tiễn đưa nhau…

Rồi kỷ niệm ngày cũ sẽ phai màu
Như mùa chết hàng cây xơ xác lá
Con đường quen nhưng bàn chân xa lạ
Dửng dưng về chiều nhạt nắng bơ vơ…

Ai còn tìm lời hứa của ngày xưa
Nụ hoa ép trang thơ chưa lần gửi
Ánh mắt nào buông cái nhìn đắm đuối
Mùa qua rồi còn đứng mãi ngẩn ngơ…

Tuổi Ô Mai của ngày đó bây giờ
Chỉ nỗi nhớ xen về ngang kỷ niệm
Khơi lệ lòng khóc tình không trọn vẹn
Chuyện buồn vui như giấc mộng vô thường…

Có bao giờ em cảm thấy cô đơn
Muốn tìm lại thoáng vui buồn xưa cũ
Mím chặt môi tuôn lệ lòng nức nở
Tuổi đá vàng ngày tháng đã rong rêu.

thơ nhớ thương người xưa cũ

#10.

KÍ ỨC XƯA – Thơ: Cao Hằng

Chục năm dài ta chẳng buổi chung đôi
Dù vẫn nhớ vẫn bồi hồi xưa cũ
Từ nhịp đập xưa trái tim ấp ủ
Đến mặn nồng vẫn đang ngự nơi em.

Thu đã về mang khoảnh khắc ấm êm
Cánh hoa sữa rớt bên thềm se sắt
Bên đường cũ chắc giờ hương ngào ngạt
Cũng lâu rồi mải phiêu bạt quên đi.

Thu nồng nàn giữa cảm giác tình si
Giờ nghĩ tới như ly bì giấc mộng
Sâu canh vắng ngóng về nơi gió lộng
Đường sữa thơm xao động ký ức về.

Em nhớ ngày say mộng ước đam mê
Cùng sánh bước trao lời thề chốn ấy
Xưa Cha Mẹ thương yêu mình quyết vậy
Chắc bây giờ ta đã lấy được nhau.

Nhớ lại mùa thu trước những buồn đau
Em vẫn thấy tình đậm màu hạnh phúc
Nhưng vẫn nghẹn khi nghe anh cầu chúc
Để giọt buồn….đọng tới lúc mình xa.

Kỷ niệm xưa sẽ chẳng thể xoá nhoà
Mùa yêu dấu còn trong ta mãi mãi
Dẫu Nguyệt Lão chẳng cho ta sát lại
Em bằng lòng để tình mãi còn xanh.


#11.

HOÀI NIỆM – Thơ: Hạnh Ngọc

Về nơi này người có nhớ đến tôi?
Chuyện năm xưa có hiện về trước mắt?
Những vui buồn của một thời xuân sắc…
Ta chung đường cùng ngắm lá me bay…?

Gió đưa mây như gợi nỗi u hoài
Nhớ một thuở tôi người vui trò chuyện…
Trao niềm tin…Những hẹn thề ước nguyện
Trọn cuộc đời mong mãi được bên nhau.

Con đường xưa chung bước tự thuở nào
Giờ đơn lẻ tôi nghe tim buốt giá
Hàng me già lá buồn rơi lả tả…
Qua lối này người có nhớ đến tôi?

Giờ còn gì ngoài khoảng cách xa xôi
Và đọng lại trong tôi nhiều kỷ niệm
Người quay đi để lại không gian tím
Tím trời chiều tím cả những ước mơ…

thơ nhớ về ký ức xưa

#12.

LỐI XƯA KỶ NIỆM – Thơ: Tùng Nguyễn

Con đường cũ một thời từng say đắm
Đã lâu rồi nay vắng bóng người xưa
Gió miên man, cảnh lá sắp thay mùa
Thêm tím lặng giữa chiều thu về cuối..

Bước chầm chậm mà lòng dâng tiếc nuối
Ký ức về cho nhớ mỗi phút giây
Đã bao lâu tình ấy vẫn đong đầy
Ước còn mãi một vòng tay ngóng đợi..

Nín hơi thở mà nghe tim chới với
Chút xa xăm vời gọi nhớ năm nào
Tuổi thiếu thời hai đứa từng ước ao
Xây lầu ái , mộng trào vui khoé mắt..

Tình còn đấy mà giờ xa cách mặt
Phút nhớ nhung lòng quặn thắt liên hồi
Kỷ niệm nào vẫn gói chặt trong tôi
Cho tím biếc.. cả đời mang hoài niệm..

#13.

TRẢ EM VỀ – Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Trả em về với khoảnh khắc ngày xưa
Thời con gái…tuổi mới vừa đôi chín
Mình bên nhau chỉ nhìn không bịn rịn
Rồi thẹn thùng câm nín má hờn duyên.

Thời gian trôi em ván đã đóng thuyền
Nhưng ký ức luôn dành riêng anh đó
Nhớ không anh…thuở dặn dò to nhỏ
Dù đắng cay không bỏ bạn giữa chiều.

Kỷ niệm mình đã nhiều biết bao nhiêu
Còn biết mấy những điều chưa dám nói
Từng đêm em luôn gọi thầm mòn mỏi
Cứ ngậm ngùi như trói chặt lời thương.

Nào ngờ đâu tình mất hướng lạc đường
Đành cách biệt vấn vương sầu chia nữa
Đừng trách em…nợ duyên vừa chọn lựa
Không anh rồi lệ chan chứa khôn nguôi.

thơ nhớ về em của ngày xưa

#14.

TRẢ LẠI LỜI YÊU – Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn

Nhớ lại ngày chập chững bước về đây
Lòng ngây ngất…tình tràn đầy đến thế
Mình thương nhau hẹn thề nhiều vô kể
Nhưng tình em cũng để lại chạnh lòng.

Nhìn mưa buồn bong bóng nổi trên sông
Gió thoáng nhẹ bềnh bồng trôi xa mãi
Chẳng còn nhau nhưng bài thơ giữ lại
Kỷ niệm yêu ngang trái giữa cuộc đời.

Anh đâu ngờ mình ngược lối chung đôi
Nên lòng mãi bồi hồi than trách phận
Cứ chiều buông anh thẩn thờ ngơ ngẩn
Nhặt lá rơi…ngồi giận cả chính mình.

Bước âm thầm dưới giọt nắng lung linh
Lòng gợi nhớ chuyện tình mình da diết
Bởi trái ngang chất chồng nên chia biệt
Đành trả nhau những tha thiết hôm nào.


#15.

TÌNH XƯA PHAI DẤU – Thơ: Vũ Thắm

Anh đừng nhắc những kỷ niệm êm đềm
Trong khi em từng đêm ôm thầm lặng
Gió từng cơn khẽ lùa trên đường vắng
Sương rơi dày giăng trắng cả một phương

Lời hẹn ước mình sánh bước chung đường
Để cho em vấn vương chìm đắm mãi
Những nụ hôn nồng nàn say men ái
Để bây giờ khắc khoải nhớ tình xưa

Kỷ niệm một thời trong những ngày mưa
Vòng tay anh em thấy vừa đủ ấm
Tình đôi ta ngày càng yêu sâu đậm
Dệt ân tình mộng gấm trải đường hoa

Vậy mà rồi bao mùa đông đã qua
Mình xa cách nhạt nhòa tình yêu đó
Một tình yêu thắm nồng hoa phượng đỏ
Rồi giờ đây vò võ tiếc thương nhiều

Ước mơ nào chúng mình đã dệt thêu
Anh chẳng nghĩ đến điều em ao ước
Thời gian trôi bao giờ quay đảo ngược
Để tim em vết xước mãi chẳng lành!!

thơ tình kỷ niệm xưa

#16.

VĨNH BIỆT TÌNH XƯA – Thơ: Nguyễn Quang Long

Chân lê bước dưới hoàng hôn vừa tắt
Bóng âu sầu heo hắt giữa màn đêm
Đợi mong chi khi lệ đẫm môi mềm
Bao chua xót phủ thêm đời sâu thẳm

Còn đâu nữa những giọt tình say đắm
Phút ái ân sâu đậm suốt một thời
Cớ sao đành vội rót tiếng buông lơi
Tim đau nhói nhìn người tình phụ bạc

Thề xưa đã như lục bình héo nát
Chữ tiền giờ làm nhạt mất tình ta
Bởi ai quên câu ước nguyện chung nhà
Trong tim thấy xót xa tình gian dối

Đành quên hết nhớ chi người phản bội
Bởi trong lòng nhức nhối vạn niềm đau
Hết ưu tư chẳng vương vấn duyên đầu
Vùi nhung nhớ viết câu mình giã biệt.

#17.

KHÔNG TIN LÀ SỰ THẬT – Thơ: Nguyễn Đình Huân

Mối tình xưa chìm dưới đáy sông sâu
Nơi bến cũ giờ xây cầu cốt thép
Con đò già người ta đem đi dẹp
Cô bé bên nhà xinh đẹp về đâu

Người xưa ra đi cất bước qua cầu
Lên thành phố quên tình đầu ngày ấy
Anh cố tìm mà tìm đâu có thấy
Mối tình buồn giờ xuôi chảy về đông

Anh quay về một mình đứng bên sông
Nghe sóng vỗ mà trong lòng thốn thức
Những kỷ niệm còn nằm trong ký ức
Nay hiện hình trong lồng ngực xốn xang

Em còn nhớ ngày ấy chuyến đò ngang
Mình bên nhau khoác khăn quàng đi học
Em nhí nhảnh xinh tươi cài bím tóc
Anh ngoan hiền là cậu nhóc dễ thương

Ta tung tăng ngày hai buổi tới trường
Mình lớn lên tình vấn vương từ đó
Anh chợt nghe tiếng thì thầm trong gió
Yêu nhau nhiều mình mãi nhớ nghe anh

Người ta nói tình đầu vốn mong manh
Anh không tin nhưng đó thành sự thật.

thơ tình xưa phai dấu

#18.

EM MUỐN QUAY VỀ – Thơ: Nguyễn Đình Huân

Em muốn về nhưng không biết về đâu
Khi ngày ấy bước qua cầu xa xứ
Khi tình ta thành tình xưa chuyện cũ
Kỷ niệm buồn thành quá khứ rêu phong

Con sông quê vẫn nửa đục nửa trong
Nhưng người xưa đã ngược dòng bến đợi
Hoàng hôn tím cứ nhớ thương vời vợi
Bao năm rồi em chẳng tới bến xưa
Nhớ không anh chiều hôm ấy tiễn đưa
Trời ướt lạnh quyện mưa cùng nước mắt
Người ta nói đời xa lòng cách mặt
Nhưng tình mình khi xa cách lòng đau

Em quay về tìm lại bến sông sâu
Mưa rả rích một chiều ngâu se lạnh
Chợt nhận ra cuộc đời này bất hạnh
Khi chúng mình không sống cạnh bên nhau

Xưa ngây thơ chọn cuộc sống sang giầu
Nhưng kết cục cuộc đời đâu như ý
Em muốn rời xa thiên đường vô vị
Quay trở về sống chung thủy bên anh.


#19.

DĨ VÃNG TÌNH XƯA – Thơ: Nguyễn Đình Huân

Giờ tất cả đã trở thành dĩ vãng.
Những ngọt ngào những ngày tháng yêu thương.
Tay nắm tay đi chung một con đường.
Vai kề vai tình vấn vương hạnh phúc.

Giờ tất cả chỉ còn là ký ức.
Mối tình nồng những giờ phút đắm say.
Khi bên nhau ta siết chặt vòng tay.
Nụ hôn ngọt ngào ngất ngây âu yếm.

Giờ tất cả đã trở thành kỷ niệm.
Tình xa rồi vẫn lưu luyến khôn nguôi.
Không thể quên được ánh mắt bờ môi.
Vẫn nhớ mãi những lời anh đã hứa.

Giờ tất cả tình xưa không còn nữa.
Nay anh đã là chồng của người ta.
Phú quí giàu sang cuộc sống xa hoa.
Bỏ mình em buồn xót xa cay đắng.

Chiều mùa đông giá băng không sợi nắng.
Ôm mối tình sầu thức trắng đêm thâu.
Đêm đông dài em chẳng biết về đâu.
Khi người ta đã qua cầu rút ván.

ảnh ổ khóa hình trái tim đẹp

#20.

ĐƯỜNG NGƯỢC CHIỀU – Thơ: Dương Hoàng

Đường ngược chiều ta vội bước qua nhanh
Vô tình thấy màu thiên thanh ngày cũ
Tim chợt nhói hình như còn ấp ủ
Bóng hình ai còn trú ngụ trong hồn

Đường ngược chiều đã ngã bóng hoàng hôn
Ta đứng lại vô hồn nhìn nơi đó
Nơi thành phố còn bao nhiêu đèn đỏ
Nhớ chuyện xưa câu tình tỏ cũ mèm

Đứng một mình ta chợt nhớ về em
Khi tình cảm đã lấm lem một thuở
Giờ nhắc lại chắc gì em còn nhớ
Quay mặt đi buông tiếng thở não nùng

Đường ngược chiều đâu còn lối đi chung
Vì bên đó đang cùng ai sánh bước
Dù thương nhớ không thể làm sao được
Nên đành thôi mộng ước ấy xa vời

Đường ngược chiều ta đứng ở hai nơi
Không dám nhớ sợ rã rời thêm nữa
Bơ vơ đứng rồi dặn lòng nên hứa
Bước đi thôi lần lựa có được gì

Đường ngược chiều thôi thì cứ bước đi.

(đang cập nhật..)

Các bạn vừa xem qua chùm thơ viết về tình xưa, kỷ niệm cũ về tình yêu đôi lứa trên Thái Dúi Blog. Mình cám ơn các bạn đã dành thời gian để xem hết chùm thơ này rất là nhiều. Rất mong các bạn sẽ dành chút thời gian để bày tỏ nỗi niềm của bạn cùng với mọi người ở phần bình luận bên dưới!..

Theo dõi
Thông báo của
guest
3 Comments
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Hoa Đồng Nội
Hoa Đồng Nội
6 năm trước

ANH VỀ BÊN EM
Anh bảo này anh sẽ về hôm sau
Kỷ niệm đẹp vườn cau rung rinh trái
Đến bên em tình xưa xin nối lại
Sẽ thương nhiều xóa hoang hoải trong em

Em yêu à bao tình cảm đã nhen
Vẫn nhớ mãi khu vườn quen đỏ gạo
Gió lao xao nỗi nhớ đến khờ khạo
Ước về bên ta trao những ấm nồng

Hỏi người xưa bây giờ còn đó không
Hay người đã theo chồng đang êm ấm
Khu vườn xưa chắc Xoan giờ lấm tấm
Rét nàng Bân chạnh lòng ngấm cô đơn

Bao năm xa kỉ niệm ủ nhiều hơn
Trái tim đó cũng lớn nhiều nối nhớ
Nay anh về chúng ta nên chồng vợ
Xóa hết rồi những ngày sợ cô đơn

Tịnh Hoa
Tịnh Hoa
6 năm trước

Đường ngược chiều bóng dáng nhỏ thân quen
Song song bước sao khen lòng vững lạ
Tim đau nhói vì yêu là tất cả
Gió giao mùa gửi trả lại tình xưa
Đường ngược chiều chợt bỗng đổ cơn mưa
Hoen mắt đỏ vì xưa người đã đợi
Trên lối củ niềm đau còn xót hỡi
Ướt môi mềm trót gởi lệ vào mưa.

Chấn Phong
Chấn Phong
6 năm trước

Đường ngược chiều từ ngày chia hai lối
Phố bây giờ đuợm màu tối buồn tênh
Số kiếp chăng..? mà vẫn cứ một mềnh?
Đợi hoàng hôn về dần trên phố ấy

Scroll to Top