Tuyển chọn những bài thơ tình đêm Noel kỷ niệm thật hay. Đó là những vần thơ tâm trạng khi đón mùa Giáng sinh này lại nhớ về giây phút giáng sinh của những năm trước.
Thơ tình Noel kỷ niệm (ảnh: internet) |
BÀI THƠ: MÙA NOEL NĂM ẤY
Thơ: Bình Minh
Em còn nhớ mùa noel năm ấy
Mình bên nhau sao cảm thấy ấm lòng
Dưới thánh đường ta ước nguyện chờ mong
Những nguyện ước như dòng thời gian ấy
Đã bao mùa noel về rồi đấy
Câu ước thề nào thấy có linh thông
Vẫn còn đây cây thánh giá thinh không
Dưới tượng Chúa xưa mặn nồng em hứa
Mùa noel năm nay về tựa cửa
Thêm một mùa lần nữa nhớ năm xưa
Vẫn âm thầm lời khấn nguyện xa đưa
Còn thổn thức yêu vừa không em nhỉ?
Giờ chẳng còn bên nhau mà thủ thỉ
Mùa noel bao mộng mị xa rồi
Đêm giáng sinh nhớ mãi của đời tôi
Cũng là buổi chia phôi tình đôi lứa…
BÀI THƠ: GIÁNG SINH VỀ
Thơ: Bình Minh
Đêm lạnh lắm gió luồn qua song cửa
Giáng sinh về lần nữa nhớ ngày xưa
Noel nào trời lất phất đổ mưa
Bên Thánh Chúa ta hứa gì em nhỉ?
Dù tháng năm xa xưa thành mộng mị
Nghịch cảnh nào điều giản dị qua mau
Ta thề nguyền hẹn đến Giáng sinh sau
Ngày hạnh phúc bên mùa cau đơm trái
Nơi Giáo đường những ngày xưa thân ái
Nay chỉ còn là những trái Thông xanh
Xe tuần lộc theo năm tháng để dành
Vẫn còn đó tình anh trong luyến nhớ
Đêm Giáng Sinh anh nhớ về một thuở
Kỷ niệm nào ta để nhớ về nhau
Giáng Sinh này lại đến Giáng Sinh sau
Là mãi mãi bên nhau vùng kỷ niệm.
BÀI THƠ: NHỚ MỘT MÙA GIÁNG SINH
Thơ: Nguyễn Quốc Thủ
Trách anh ngày xưa đã buông lời vụng dại
Để mẹ em buồn cự tuyệt mối tình ta
Đêm Noel tiếng kinh cầu đan rối
Chỉ mình em nhạt xót áo cà sa
Con sông nhỏ dòng trôi về xa lắc
Sóng hồng nhan giờ vỗ nhẹ hơn rồi
Lá không biếc rơi vai người cúm lạnh
Ký ức buồn giăng tím cả dòng trôi
Bao nhiêu năm phía đầu nguồn mưa dội
Bến bờ xưa vẫn còn một sơ nguyên
Dạ khúc lạc bồn chồn con đò củ
Nước lâm li neo giữ một lời nguyền
Tim đau nhói úa vàng cây Thánh giá
Mẹ giờ thương bao mùa tím hoa ngâu
Ngõ đức hạnh bóng trăng gầy bợt bạc
Ngọn dầu cơi không cháy thuở ban đầu
Cho tôi gửi lặng thinh về quá khứ
Và nỗi niềm thương nhớ bến cô liêu
Chào định phận sầu tuôn vào mê lặng
Tự trách mình để chết một mùa yêu.