Tổng hợp những bài thơ tình yêu buồn rất hay và mới nhất hiện nay. Đó là những vần thơ thất tình, tâm trạng buồn về đêm, hay chia tay người yêu,.v.v.
THƠ TÌNH BUỒN CÔ ĐƠN
Thơ: Biển Xanh
Đôi khi thấy mình cô đơn lạc lõng
Giữa phố đông thèm khát một bàn tay
Giữa đêm khuya thèm khát một bờ vai
Cần điểm tựa bên dòng đời hối hả.
Đã quen quá những ngày dài hối hả
Ngủ thiếp đi trên sự toan tính của đời
Bờ vai ấm không bán ở chợ trời
Tiền không thể đi mua về hơi ấm.
Quá mệt mỏi bên dòng đời tấp nập
Tương lai dài vá víu ở nơi đâu
Căng mắt tìm suốt tận đêm thâu
Nhưng mọi thứ dường như là vô vọng.
THƠ TÌNH BUỒN: NGẬM NGÙI
Thơ: Liên Phạm
Tình yêu chót lưỡi đầu môi
Những lời ngon ngọt gió thời cũng bay
Xin đừng nắm níu bàn tay
Cũng như gió thoảng, mây bay nhạt nhoà
Thu đi, đông lại sẽ qua…
Quên đi tất cả phong ba, tình đời
Đừng để cho lệ nhoè rơi
Tình hờ đã chót, phai rồi còn đâu
Cũng chẳng là mối tình đầu
Chưa là tình cuối… Sao nhàu tim côi
Coi như hạnh phúc nhỏ nhoi
Nhạt nhoà, không đến trong đời, thế thôi
Trăng khuya sáng tỏ trên trời
Sương đêm ướt má, ngậm ngùi, tình ơi…
THƠ TÌNH BUỒN: SẦU LẺ BÓNG
Thơ: Đỗ Thùy Lâm
Sầu đau lẻ bóng riêng mình
Lệ nhoà thương nhớ mối tình ngày thơ
Đường tình lạc lối bơ vơ
Lòng buồn héo hắt dại khờ tim đau
Buồn vui ngày ấy qua mau
Duyên tình dang dỡ lòng sầu vấn vương
Ngày xưa hai đứa chung đường
Ngày nay tình lỡ khói sương lạnh lùng
Tưởng đâu sẽ được trùng phùng
Ngờ đâu xa cách không cùng chung đôi
Tình sầu lạnh buốt bờ môi
Đắng cay tình lỡ xa rồi tiếng yêu.
THƠ TÌNH BUỒN: PHỤ TÌNH
Thơ: Ngân Phạm
Miên man lệ đổ canh trường
Xa xôi vạn dặm người thương không về
Bởi em mang phận gái quê
Nên anh hất hủi mà chê tôi nghèo
Âu đành cuộc sống buồn theo
Ai thời phận số bọt bèo khổ đau
Nhân duyên kém phận ai giàu
Tơ duyên đứt đoạn từ đâu lỡ rồi
Tiếc thương số cuộc bèo trôi
Như tằm dệt vải bao hồi buồn thinh
Chàng ơi hỡi… mất duyên tình
Khuê phòng lạnh vắng phận sinh kém người.
THƠ BUỒN: FACEBOOK ƠI CHO TA GỬI CHÚT BUỒN
Thơ: Nguyễn Nguyễn
Facebook ơi ! Cho gởi một chút buồn.
Vì từ lâu luôn ngủ yên trong dạ.
Chẳng biết ai ? mà tận tâm sang sẻ.
Bởi ngoài đời còn lắm kẻ dửng dưng.
Đêm từng đêm đưa tay lên lướt nhẹ.
Mong kiếm tìm sự chia sẻ nơi nơi.
Để buồn đau có thể vơi đi hết.
Để nụ cười lại được nở trên môi.
Facebook ơi ! Tuy mi là mạng ảo.
Nhưng bao người vẫn tìm đến đó thôi.
Để gởi mi một chút những nổi lòng.
Mà cuộc sống ko có người sang sẻ.
Có mi rồi đời tôi ko cô lẻ.
Mong bạn bè có thể đến sẻ chia.
Để đêm khuya vắng lặng cả tứ bề.
Tôi nhẹ nhàng tìm về trong giấc ngủ.
THƠ TÌNH BUỒN: BIẾT VỀ ĐÂU
Thơ: Quách Thanh Tâm
Góc phố xưa giữ giùm kỉ niệm mãi
Tình thuở đó đã ngang trái đôi nơi
Người vội theo tiếng phù du gọi mời
Lãng quên đi hết bao lời đã hứa
Vẫn còn đọng lại nỗi niềm chan chứa
Khoảnh khắc ngày nao hai đứa chung đôi
Nhưng giờ đây chỉ mình anh đơn côi
Lòng ngậm ngùi ôn lại hồi ức cũ
Gọi tên em dưới màn đêm ủ rũ
Ly biệt rồi trong giấc ngủ và mơ
Hình bóng em tựa áng mây lửng lờ
Trong giây lát dần xa mờ khuất mắt
Con tim ơi từng cơn đau quặn thắt
Cả chủ nó cũng heo hắt lệ sầu
Nay mất người ta biết phải về đâu
Tìm phương thuốc và phép mầu chữa bệnh!
THƠ TÌNH BUỒN: CHỜ NGƯỜI NƠI ẤY
Thơ: Nguyễn Nguyễn
Em vẫn chờ anh nơi ấy xa xôi.
Có về ko ? Nói em còn hy vọng.
Đừng để em ngày ngày luôn trông ngóng.
Anh ko về ! để em đợi hoài công.
Chiều dần buông em nhìn về phía biển.
Nơi xa mù anh có được bình yên.?
Tình chúng mình sao cứ mãi ngủ yên ?
Ko trở giấc cho ta thành duyên nợ.?
Lạnh lắm rồi khi em vẫn bơ vơ.
Chiếc áo mỏng đâu làm em đủ ấm.
Anh vô tâm nên có nào hiểu thấu.?
Có một người vẫn thầm lặng yêu anh.
Vẫn khoắc khoải trong những ngày cô quạnh.
Khát khao nhiều vòng tay ấy anh trao.
Có thương nhau xin chớ để khổ sầu.
Đừng để em chờ lâu anh yêu dấu !
THƠ TÌNH BUỒN GỬI ĐẾN NGƯỜI XƯA
Thơ: Triều Lãng Tử
Em giết chết đời anh rồi đấy
Là do em muốn vậy phải không
Bao năm xây đắp mặn nồng
Để giờ cất bước sang sông bội thề
Tình đã hết lời thề cũng bạc
Để rồi mình mãi lạc mất nhau
Người đi kết nghĩa trầu cau
Còn tôi ở lại khẽ lau lệ buồn
Tôi không chúc người luôn vui vẻ
Chỉ mong tình người sẽ bền lâu
Vui buồn chia sớt cùng nhau
Đừng như những cánh hoa mau úa tàn
Tôi muốn viết lên ngàn yêu dấu
Nhưng liệu người có thấu hay không
Nay trời cũng đã vào đông
Mà sao vẫn cứ ngóng trông người về
Hoàng hôn đến cận kề nắng tắt
Như chữ tình ai chắc bền lâu
Đã yêu hãy sống vì nhau
Đừng vì hai chữ sang giàu mà đi.
BÀI THƠ: CÓ LẼ NÀO
Thơ: Đặng Minh Mai
Có lẽ nào quay gót em xa anh?
Lời thề ước tan thành mây thành khói
Nhìn em bước mà tim anh đau nhói
Mắt lệ nhoà thầm gọi tiếng em yêu!
Có lẽ nào xa cách một buổi chiều
Tim chất chứa bao nhiêu là kỷ niệm
Sáng Xuân đến, Hạ chiều ta thề nguyện
Thu qua rồi Đông luyến nhớ bên nhau
Có lẽ nào em chẳng biết anh đau?
Khi bỏ mặc bao câu xưa vàng đá
Em cất bước mà không lời từ giã
Rồi vội vàng lơi lả bước bên ai?
Có lẽ nào… chắc bởi tại anh sai?
Yêu em quá chẳng hoài nghi nhân nghĩa
Lòng nghèn nghẹn bây giờ anh thấm thía
Có lẽ nào tình nghĩa hoá hư vô???
THƠ TÌNH BUỒN: XÓT CAY
Thơ: Mùa Băng Giá
Có chút gì nhoi nhói ở trong tim
Lòng quặn thắt cố kìm không bật khóc
Nỗi nhớ nhung nghe đọa đày khó nhọc
Cảm xúc tràn về trí óc rỗng tênh tênh
Lâu lắm rồi em chẳng nghĩ về anh
Chẳng còn nữa những tròng trành nghiêng ngả
Hai chúng ta chỉ như người xa lạ
Biết thế mà chẳng xóa hết niềm đau
Hứa suốt đời sẽ nắm chặt tay nhau
Bao cám dỗ không khiến ta lạc lối
Mà cớ sao trái tim người thay đổi
Nát tim hồng tiếc nuối một bờ vai
Hứa suốt đời tình sẽ chẳng nhạt phai
Nhưng rồi lại buông tay nhau vội vã
Em và anh giờ bỗng xa xôi quá
Những ân tình dường như đã quên mau
Đối diện người nghe chua xót quặn đau
Mắt trong mắt nhìn nhau rồi quay bước
Ai thế nào làm sao ta biết được
Giữa dòng đời rẽ ngược lối đi riêng !
ĐÂU HẲN LÀ DANG DỞ
Thơ: Tùng Trần
Có lúc gần cũng có lúc xa xôi
Bởi kề bên vẫn như người xa lạ
Nỗi nhớ nào khiến cho lòng buồn bã
Khi chẳng còn những thứ đã từng mong
Ai sổ lồng..tựa chim sáo sang sông
Ai đắng cay giấc mơ hồng tan vỡ
Trách ai đây khi đời duyên chẳng nợ
Để canh tàn không tròn giấc ngủ trơ
Ngày yêu nhau nào biết được chữ ngờ
Ở tương lai là bến bờ vô định
Ai biệt ly mà không lần bịn rịn
Không xót xa rồi nghèn nghẹn chạnh lòng
Mơ thật nhiều rồi tất cả bằng không
Thì sao khỏi chất chồng bao nỗi nhớ
Tình vỡ tan đâu hẳn đời đang dở
Nhưng giọt sầu nức nở tránh được sao?
DĨ VÃNG NHẠT NHÒA
Thơ: Tùng Trần
Đến bây giờ mới bất chợt nhận ra
Những niềm đau chỉ còn là dĩ vãng
Quá khứ kia theo mây trời phiêu lãng
Như chiều tà khuất dạng dưới màng đêm
Bao năm trời mang vết xướt trong tim
Mượn men cay chôn dìm đời cay đắng
Tự giam mình nơi góc trời khoảng lặng
Có đôi khi nghe giọt đắng lạnh lùng
Lòng u hoài cứ ngơ ngẩn mong lung
Nghĩ tương lai đường muôn trùng dịu vợi
Chợt giật mình sau những ngày rong rủi
Tội tình gì ôm mãi nỗi xót xa
Có bình minh mới có bóng chiều tà
Có thương đau mới qua rào thử thách
Đừng đớn đau cũng không nên hờn trách
Ngã một lần..học cách tự đứng lên.